Tô Mạt không quan tâm.
Bởi vì con người là sống vì mình, nếu tranh đấu không qua, hoặc là không
tuân thủ thế tục sẽ bị nước miếng nhấn chìm, nếu không tách rời được
hoàn cảnh đó. Vậy ngươi phải tuân thủ.
Nếu như chính mình sẽ
không chịu ảnh hưởng từ bọn họ, bọn họ phun bao nhiêu nước miếng cũng sẽ không phun nổi tới trên người nàng.
Nàng sợ cái gì, quản bọn họ là cái lông tóc gì!
Quan trọng nhất là, thời điểm xuất hiện lời đồn đãi, nam nhân có đứng chắn trước mặt nàng hay không.
Hoàng Phủ Cẩn của nàng, cho dù trời cao có đổ cơn mưa dao xuống cũng sẽ chống đỡ giúp nàng.
Cho nên nàng có gì phải sợ.
Tô Việt lôi kéo nàng đi sang một bên, liên tục hỏi vài cái vấn đề, một bộ dáng sợ nàng ở trong cung bị ủy khuất .
Vừa sợ hoàng đế khi dễ nàng, lại sợ thái tử cùng đại ca gấy phiền toái, lo
lắng Hoàng Phủ Kha đi quấy rối, hoàng quý phi giở mấy trò xấu.
Tư thế nận không thể đem nàng về nhà.
.
Tô Mạt mỉm cười, nghịch ngợm nói:“Nhị ca, ngươi đem ta trở thành mấy con vẹt đó trên hành lang nhà chúng ta rồi.”
Nhà bọn họ có một con vẹt bị thất lạc, nhị ca cũng lo lắng, chỉ sợ nó ở trong lồng sắt sống quen rồi, đi ra ngoài sẽ đói chết.
Tô Việt làm bộ giận dỗi nói:“Ta không phải quan tâm sao? Ngươi lại không
coi ra sao, một bộ dáng hi hi ha ha thế kia, cái gì cũng không để ý.”
Tô Mạt cầm tay hắn,“Nhị ca, ta làm sao có thể không cần chứ.”
Nàng vẫy tay, ý bảo Tô Việt cúi đầu xuống, nàng ghé lỗ tai hắn nói vvài câu.
Tô Việt nghe được liền khiếp sợ,“Có thể được không?”
Tô Mạt mím môi cười nhẹ,“Đương nhiên.”
Lúc này vài người bằng hữu tốt của Tô Việt, huân quý tử đệ của các nhà
khác, tụ họp lại đây cười nói:“Tô Việt, các ngươi đang nói cái gì. Còn
giấu chúng ta, mau giới thiệu ngươi muội tử cho chúng ta quen biết đi.”
Trong đó có vài người 13, 14 tuổi, nhìn chằm chằm vào Tô Mạt.
Luôn cảm thấy bộ dạng thật sự của nàng so với người ta nói còn đẹp hơn.
Tuy rằng cũng là một đôi mắt, một cái mũi, một đôi tai bình thường.
Nhưng vì sao đặt trên khuôn mặt nàng lại đẹp mắt như vậy?
Đôi con ngươi linh hoạt như biết nói, ánh mắt trong suốt cơ hồ làm cho người ta như nghe thấy nước chảy ào ào.
Làn môi đỏ mọng xinh tươi có thể khiến người ta ngửi được mùi hoa hồng thơm ngát.
Hấp dẫn ánh mắt người khác nhìn vào lại muốn nhìn lâu hơn.
Một nữ hài tử giống như nàng vậy, lần đầu tiên nhìn thấy thì kinh diễm, lần thứ hai nhìn lại cảm thấy rất dễ chịu, nhìn lần thứ ba vẫn còn muốn
nhìn, cũng đúng là hiếm thấy.