Thái tử nhìn sát
nàng,“Ngươi nếu muốn tốt cho nhị ca ngươi, thì không nên đi lại thân
thiết với ngũ đệ. Là địch là bạn, ta còn phân rõ được.”
Tô Mạt
thở dài,“Điện hạ, ngài là bình tĩnh, lời này liền hai ta đã nói rồi. Cho nên nói cho xong luôn, sau này ngài cũng coi nhưu chưa nói qua, chỉ
để ta nhớ kỹ là được rồi. Cho dù ta có khả năng sẽ phàn nàn với bệ hạ,
ngài cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận, đúng không.”
Quả thực rất là thông minh trí tuệ.
Thái tử hừ một tiếng, khẳng định nói:“Ngươi sẽ không nói .”
Tô Mạt bĩu môi, giọng mỉa mai nói:“Ta đương nhiên sẽ không nói. Ta là ngốc tử ta mới nói cùng bệ hạ. Để hắn cảm thấy ta lòng dạ khó lường, ly gián tình phụ tử các ngươi sao?”
Thái tử nếch môi, lộ ra mỉm cười,“Ngươi biết là tốt rồi.”
Tô Mạt buồn bã nói:“Điện hạ, kỳ thật ngài muôn phần cũng không cần thần
hồn nát thần tính . Ta cùng phụ thân trung thành với bệ hạ, trung thành
với tân quân tương lai.”
Nàng xem như mạo hiểm nhắc nhở hắn, nể mặt Tô Trì đi theo hắn mà nhắc nhở.
Dù sao Tô Trì là trưởng tử Tô gia, nàng không hy vọng Tô gia có cái gì bất trắc.
Nàng tình nguyện cứu lại, không thích phá hủy.
Lại nói thêm Tô gia bị hủy đối với nàng cũng không có chút lợi nào.
Nàng hy vọng chút nhắc nhở đó có thể làm cho thái tử hoàn toàn tỉnh ngộ, Tô gia vĩnh viễn đi theo hoàng đế.
Hoàng đế sống một ngày, liền tận trung với hoàng đế.
Chờ hoàng đế sau khi qua đời, ai đăng cơ, liền tận trung với tân quân, tuyệt đối không phải là cái gì thái tử, ngũ hoàng tử.
Dù sao, so sánh với hoàng đế, thái tử có là thứ gì?
Trong lịch sử thái tử bị phế nhiều không biết bao nhiêu.
Nhất là đối với một thế hệ hoàng đế anh minh và sống lâu, tranh ngôi vị thái tử tuyệt đối không phải cử chỉ sáng suốt.
Theo nàng biết, thái tử của Hán Vũ Đế, thái tử của Đường Thái Tông, thái tử của Khang Hi đế, đều không có cái chết yên thân.
Mà ba người này có thể nói là ba vị hoàng đế nổi tiếng trong lịch sử đất nước Trung Quốc.
Tổng hợp lại mà nói Thủ Chính đế, coi như là vị quân vương anh minh đứng đầu, chẳng lẽ sẽ không hiểu sao?
Tô Mạt sở dĩ nhìn thấu, hơn phân nửa là dựa vào việc lấy lích sử làm gương, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.
Thái tử nghe vậy, suy nghĩ lại càng nhiều, sau khi đưa Tô Mạt về cung, hắn lại xuất cung.
Lấy lí do đi thăm ngoại công đang dưỡng bệnh ở nhà, đi tới Tống Quốc Công phủ.