Tống lão gia tử tiếp
tục lắc lư, giống như dưới thân có cái đế thăng bằng,“Đi đi, thì nói là
tới thăm ta. Ta tốt hơn nhiều rồi, còn ở nhà luyện mấy phó tự. Đem bức
tốt nhất tốt nhất dâng tặng bệ hạ. Còn thỉnh bệ hạ không ghét bỏ lão
thần viết tự còn thô tục.”
Thái tử bất giác hốc mắt đỏ hoe, thật
cẩn thận thu gọn lại bức tự, sau đó cung kính quỳ xuống, dập đầu một
cái, mới cáo từ rời đi.
Tô Mạt sống ở Kỳ Bàn viện coi như yên ổn, làm cho nàng bất ngờ là thái tử không biết có dây thần kinh nào bị nối
sai không, thế nhưng lúc chạng vạng tối thời điểm từ ngự thư phòng trở
về tiện đường đến thăm nàng.
Còn nói nơi này của nàng có chút đơn sơ, sai người ta từ trong vụ phủ lấy mấy đồ trang sức tới cho nàng trang hoàng.
Lại sai người đưa đến không ít bồn hoa.
Tuy rằng đại bộ phận đều là từ Hoa Phố đưa vào cung, nhưng đã vào trong cung, liền ngược lại là do hắn định đoạt.
Hắn còn quang minh chính đại điều hai tên tiểu thái giám thông minh sáng
sủa đưa cho nàng sai việc, bọn họ quen thuộc mọi việc trong cung, có cái gì cần để bọn họ đi làm, phần lớn đều phải nể tình.
Đều nói
không ai nỡ đánh người niềm nở vui cười, tuy rằng cảm thấy có vấn đề,
nhưng hoàng thái tử quan tâm, nàng một tiểu nữ nhân cũng không dám tùy
tiện cự tuyệt.
Mấu chốt nhất là, hắn thế nhưng lại giống lần đầu tiên gặp mặt vậy, dùng giọng điệu thực ôn hòa cùng nàng nói chuyện.
Cho nên coi như là hưởng thơm lây của hoàng đế đành nhận vậy.
Rốt cục cũng đến ngày phải vapf ngự thư phòng hầu hạ thánh giá.
Trời chưa sáng đã phải rời giường rửa mặt chải đầu, đầu giờ mão đã theo
tiếng chuông ngân nga, theo đám thái giám cung nữ đưa đi ngự thư phòng.
Nha đầu của mình là không thể dẫn theo , phải dùng cung nữ bên trong cung.
Điều này cần hoàng đế phái tới hai gã, một người tên là Dương Đài, người khác tên là Băng Kiều.
Lần đầu tiên nghe thấy tên của hai người này, Tô Mạt cũng đờ đẫn một lúc,
dù sao thì người ở triều đại này rất nhiều thói quen cùng thẩm mỹ rất
khác so với hiện đại lúc trước của nàng.
Nàng cũng chỉ có thể nhất nhất vâng theo .
Phương hướng này, nàng cũng không có cách nào khác sửa được, chỉ có thể áp dụng.
Kiếp trước nàng thường thấy cái kiểu tên như thế và tính cách hoan ftoanf
trái ngược, tỷ như cha mẹ đặt tên cho nữ nhi là Tĩnh, có khả năng nàng
ta cực kỳ hoạt bát. Đặt tên rất kêu là Tú Mỹ, ngược lại nàng ta có khả
năng rất cao lớn.
Hai người này tên như người, Dương Đài chính là người lúc nào cũng luôn mỉm cười, khiến người ta nghĩ đến mộc cảnh xuân xinh đẹp. Băng Kiều chính là một người có thần thái ôn nhu nhưng không
lộ biểu tình gì, tuy rằng thái độ nàng ta thực khiêm cung, nhưng luôn
làm cho người khác có một loại cảm giác lạnh lẽo.