Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 811: 12345678910[ 09]




Hồ sen nước xanh biếc, những lớp băng của mùa xuân cũng tan rã hết, lộ ra những loại cỏ dưới nước đong đưa, lung lay sinh động cùng với sóng nước.
Bên cạnh hồ những bông hoa đón xuân nở rực rỡ, soi trên dòng nước xuân, đặc biệt kiều diễm.
Hoàng Phủ Cẩn hái xuống một chùm hoa, cài lên búi tóc của nàng, càng làm nổi bật hơn mái tóc đen như mun, làn da mịn màng của nàng, khiến cho người ta kìm không được cảm giác muốn vuốt ve.
Ánh mắt hắn trầm xuống, vội vàng ngoảnh mặt đi.
Tô Mạt liền quấn quít lấy hắn kêu hắn kể phong tục tập quán ở phía bắc, cả chuyện bọn họ chấp hành nhiệm vụ nữa.
Hoàng Phủ Cẩn không giỏi kể chuyện, cho dù là trường hợp mạo hiểm vạn phần, sinh động tuyệt luân, cũng sẽ bị hắn dùng một câu đúc kết ra là kể xong.
Tô Mạt nghe được chưa đủ, bĩu môi, đôi mắt to đen bóng trừng hắn,“Ta không tin lại đơn giản như vậy.”
Như chuyện bọn bọ bị kẹt trong các vết nứt kẽ băng, bọn họ thừa dịp đêm đánh lén doanh trại địch, suốt đêm truy tung, từ trên vách núi leo lên......
Vân vân, công việc nhiều như vậy, mà từ miệng hắn nói ra chỉ có một câu, chán ngắt, cùng lắm thì đã nói ai trước ai sau, tuyệt đối không có một câu thổi phồng bầu không khí.
Tô Mạt đều tuyệt đối nhận định rằng nếu để hắn kể một câu truyện kinh dị, hắn đều có thể trực tiếp dùng một câu kết thúc nó.
Xem ra nhiệm vụ tạo ra một lão công hoàn mỹ, còn rất gánh nặng đường xa nha!
Nàng thả lỏng thân thể, tựa vào trên người hắn, lấy chân tùy ý đá những cục đá nhỏ bên cạnh ao, nghe thanh âm thùng thùng như nước, mỉm cười.
“Ngươi có biết, có một nơi có một bờ biển, con người có thể nổi lên trên mặt nước? Không thể chìm xuống dưới không.”
Hoàng Phủ Cẩn tuy rằng chưa từng nghe qua, nhưng nếu là nàng nói ra, hắn vô thức tiếp lời:“Nàng nói có, đương nhiên chính là có.”
Nàng rốt cuộc cũng chuyển đề tài, không kêu hắn kể chuyện xưa, cám ơn trời đất a.
Tô Mạt lại tâm huyết dâng trào,“Ngươi nâng ta dâyh, để ta sử dụng một chiêu đăng bình độ thủy.”
Hoàng Phủ Cẩn định ôm lấy nàng nhảy lên, Tô Mạt kéo kéo tay áo hắn,“Không phải ngươi, là ta.”
Nàng kêu hắn đứng ở bên ngoài lan can, bắt lấy nàng, sau đó để nàng mượn sức, đi ở trên mặt nước vài bước.
Hắn thật cẩn thận đỡ nàng, đắn tính toán lực nói rất, vừa có thể để cho nàng cảm nhận được cảm giác vô lực của đôi hài đạp trên mặt nước mềm mại, cũng sẽ không làm ướt đôi hài.
Tô Mạt vui vẻ khanh khách cười không dứt, đạp bước vũ trụ, bắt chước kiểu múa robot, lớn tiếng nói:“Trước kia ta ở trong sách, nhìn thấy có một người có thể phất phơ ở trên mặt nước, trên tay có thể cầm một cái vại lớn, bên trong đầy nước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.