Tô Hinh Nhi nhìn nàng
một cái, lại nhìn Hoàng Phủ Cẩn liếc mắt một cái,“Ngươi còn muốn đi quận Vương phủ không? Nếu muốn đi thì ta sẽ trở về trễ hơn chút.”
Tô Mạt ngẩn ra, không nghĩ tới Tô Hinh Nhi cũng sẽ suy nghĩ cho người khác.
Nếu mình đi tới chỗ Hoàng Phủ Cẩn thăm Diệp công công, ít nhất cũng mất mấy canh giờ, Tô Hinh Nhi tối nay trở về trễ một tý, cũng sẽ không lộ rõ là nàng về nhà quá trễ.
Nàng mỉm cười, nói:“Tam tỷ tỷ không cần phải quản ta, vẫn là về trước đi, ngày mai lại đến, muộn quá trời sẽ lạnh.”
Tô Hinh Nhi ừ một tiếng, lại nhìn Tô Mạt một cái, bộ dáng như có vẻ muốn nói lại thôi.
Tô Mạt hơi suy nghĩ, xoay người nói với Hoàng Phủ Cẩn:“Tĩnh điện hạ, ngươi đi về trước được không. Ngày mai ta sẽ đi thăm Diệp công công?”
Hoàng Phủ Cẩn đương nhiên nhìn ra bộ dáng Tô Hinh Nhi có chuyện muốn cùng Tô
Mạt, tuy rằng rất muốn dẫn nàng đi quận Vương phủ chơi, nhưng vẫn tôn
trọng ý muốn của nàng.
Dù sao, nàng có gia đình có tỷ muội.
Tuy rằng trước kia cãi nhau nhiều với Tô Hinh Nhi, nhưng hắn biết, nàng đối với Tô Hinh Nhi không có oán cừu.
Gia tộc đệ tử, khác với hoàng gia, huống hồ lại là nữ nhi.
Về sau xuất giá rồi, vẫn là phải giúp đỡ tương trợ lẫn nhau.
Hắn gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng như trước, thanh âm cũng thản nhiên ,“Được, ta đưa các ngươi trở về.”
Hắn sợ Tô Mạt cự tuyệt, bèn nói:“Dù sao ta còn phải tiến cung.”
Nếu đã trở lại, đương nhiên là phải đi thỉnh an hoàng đế.
Hắn có thể không cần, nhưng không thể không quản Mạt nhi.
Nếu không chờ nàng trở lại ngự thư phòng, chỉ sợ hoàng đế sẽ có ý tử làm khó nàng.
Tô Mạt gật đầu, cùng Tô Hinh Nhi đi rửa tay, lại khoác thêm áo choàng, đi về.
Hương lâu có con đường đi thông ra với tòa viện của bọn họ, đi qua một khóa
viện chính là nơi để xe ngựa, cho nên không cần đi qua tiền viện.
Trải qua thời gian này, Lưu Vân cùng Lưu Hỏa đã tìm đến, đưa cho Hoàng Phủ
Cẩn triều quận vương phục để đi diện thánh, ở Hương lâu mặc ngay ngắn,
sau đó cùng nhau rời đi.
Đúng lúc đụng phải Tô Việt đang đi tới
Hương lâu, hắn từ chỗ ngũ hoàng tử đi tới, sau khi về nhà không phát
hiện Tô Mạt, lại phụng mệnh lão phu nhân đến Hương lâu đón nàng.
Tô Việt xuống ngựa hành lễ cùng Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Cẩn lập tức ngồi
ngay ngắn, hơi hơi vuốt cằm, lại nhìn Tô Mạt một cái, liền đánh ngựa
phóng đi.