Tô Mạt nắm cả đầu vai của nàng,“Tỷ tỷ, hiện tại chủ yếu không ở trên người nhị tỷ, mà là hoàng quý phi.”
Đại tiểu thư gật gật đầu,“Ta nghĩ cũng đúng, mà nếu quả thật nhị muội không đi vội vàng nịnh bợ, cũng sẽ không như thế. Chỉ hy vọng muội ấy nhớ kỹ
chính mình vẫn là nữ nhi Tô gia, không nên quá phận là tốt rồi.”
Tô Mạt cười nói:“Chúng ta không nói tỷ ấy nữa.”
Đại tiểu thư cũng cười đứng lên, xem xét Tô Mạt liếc một cái,“Vậy nói
chuyện của muội đi. Tiểu muội của chúng ta phải lập gia đình rồi a!”
Tô Mạt hai má đỏ bừng, vươn tay nhéo đại tiểu thư,“Giỏi a, ngươi làm tỷ tỷ không có bộ dáng đứng đắn, xem ta thu thập ngươi !”
Đại tiểu thư cười khanh khách, bị Tô Mạt đuổi chạy khắp phòng.
Càn Thanh cung, trong phòng đốt một chậu than lớn, lửa cháy hừng hực, mùi
hương khí của Long Tiên Hương xộc vào từng cái ngóc ngách, quanh quẩn ở
chóp mũi.
Hoàng đế ngồi ở trước ngự án, ngắm liếc mắt người quỳ
gối Hoàng Phủ Cẩn, từ lúc tiến vào thỉnh an đến bây giờ đã quỳ mất hai
canh giờ.
Người bình thường, quỳ nửa canh giờ tính tình kia đã không chịu được nữa.
Mà hắn, hoàng đế không xác định, phỏng chừng phải quỳ một ngày.
Hoàng đế không nói lời nào, Hoàng Phủ Cẩn cũng không hé răng, sau khi hành lễ quân thần xong, hoàng đế cũng không kêu hắn đứng lên.
Hắn cũng chỉ có thể duy trì cái tư thế kia, lưng hắn rất thẳng tắp, biểu tình lãnh ngạo mà châm chọc.
Hoàng đế luôn yên lặng xem tấu chương, rốt cục nâng tay, Lưu Ngọc lập tức đem tách trà ngự dụng có nắp đưa qua.
Hoàng đế cầm lên tách trà gạt gạt cái nắp uống miếng tà thơm, lập tức nhìn
thoáng qua Hoàng Phủ Cẩn đang quỳ ở dưới, thanh âm lạnh lùng thốt lên:“
Quá trình Mạc bắc đánh lén tấu chương đâu?”
Hoàng Phủ Cẩn nghe
vậy, khóe môi xả ra một tia châm biếm,“Chẳng lẽ tả hữu tham tướng không
có chuyện sẽ không cấp báo bệ hạ xem sao?”
Lấy trình độ giám thị
của tả hữu tham tướng đối với hắn mà nói, hắn mỗi ngày rời giường, ngủ,
nói chuyện với ai, ngồi nàh xí …vv, đều có ghi lại.
Chuyện trọng yếu như vậy, tả hữu tham tướng làm sao có thể không báo chứ?
Đúng rồi, phỏng chừng là tả hữu tham tướng không hiểu đánh giặc, hơn nữa lại càng không biết hắn ở Thương Bắc điều động hơn ba trăm người kia là như thế nào tiến hành tác chiến.
Cho nên, cho dù hội báo cũng chỉ có thể nói sơ lược.
Hoàng đế sắc mặt càng phát ra khó coi, hắn không thừa nhận cũng không được,
Hoàng Phủ Cẩn trời sinh có thiên phú mang binh đánh giặc.
Không ai có thể có tài cán này.
Đây là một loại tài năng khiến cho người ta ghen tị.