Lưu Ngọc vội xông về phía trước hầu hạ, lúc này ở gian ngoài Tiền cô cô cũng bước nhanh tiến vào, quỳ xuống trước Hoàng Phủ Cẩn.
Hoàng Phủ Cẩn xoay người né tránh, nàng liền đi theo hai bước,“Điện hạ, bệ hạ chỉ kêu ngài thú Tống tiểu thư, cũng không có buộc ngài nhất định phải
cùng nàng ta như thế nào. Điện hạ xin đừng quá mức tức giận, nháo loạn
phụ tử bất hoà? Để cho kẻ xấu vui mừng?”
Hoàng Phủ Cẩn lắc
đầu,“Tiền cô cô, từ nhỏ, ngươi đối với ta rất tốt. Cổ nhân nói chịu
người ta một giọt thủy chi ân, phải lấy cả dòng sông đền đáp. Cứ lấy
việc cô cô đã từng cầu tình cho tĩnh rất nhiều lần, Tĩnh cũng nên đáp
ứng cô cô. Bất đắc dĩ cái khác đều có thể, cho dù muốn sinh mệnh của ta
cũng tuyệt đối không nháy mắt do dự, chỉ có điều này là không thể. Ta
không thể ruồng bỏ Mạt nhi, không thể tận mắt thấy Mạt nhi gả cho người
khác làm thê.”
Hắn khom người thật sâu chào, Tiền cô cô thi lễ.
Nói xong, hắn xoay người bước đi.
Trong bóng đêm, bóng người lay động, vài thị vệ hắc y che mặt lập tức ngăn trở hắn.
“Điện hạ, thỉnh không được tự tiện rời đi!”
Cầm đầu thanh âm trầm thấp hùng hậu.
Hoàng Phủ Cẩn ánh mắt lạnh lùng, hừ nói:“Chỉ bằng các ngươi cũng có thể ngăn lại ta sao?”
Hoàng đế đã khôi phục trấn định lại, hắn ngồi trước ngự án bị sụp một nửa đó, đã không còn vẻ luống cuống vưa nãy, vẻ mặt lạnh nhạt, khí thế lạnh
lùng, một bộ dáng tư thế đế vương uy nghiêm nên có.
“Cho dù bọn
họ đánh không lại ngươi. Ngươi cảm thấy chỉ bằng ngươi, có thể mang nàng rời đi sao? Còn có Diệp Tri Vân, còn có những người ngươi quan tâm khác nữa? Còn cả người thân của bọn họ nữa. Ngươi đều có thể bảo hộ bọn họ
sao? Ngươi cho là chỉ trông vào tình yêu của ngươi, bọn họ có thể vui vẻ sống tiếp sao? Ngươi thật sự hiểu rõ Tô Mạt sao? Ngươi biết tâm tư của
nàng ta sao? Nàng ta thông minh như vậy, có khả năng, có khát vọng rộng
lớn, ngươi cho là nàng sẽ an thủ hậu viện, chỉ làm thê tử sao? Giống
nàng ta như vậy, một nữ nhân còn có năng lực hơn một trăm nam nhân cộng
lại, ngươi có thể cho nàng cái gì? Cho dù trẫm nhân từ, thả ngươi đi,
ngươi mang nàng thoát đi. Chẳng lẽ để nàng đi theo ngươi lang bạt kỳ hồ? Nhận hết sự trào phúng của thế nhân? Màn trời chiếu đất? Đây là ngươi
yêu nàng? Cho nàng sự tốt nhất?”
Hoàng Phủ Cẩn cứng đờ, trong đầu là khuôn mặt cười yếu ớt trong suốt Tô Mạt, nàng luôn như vậy khóe hiểu ý người khác.
Nàng nhất định sẽ nói, ta không cần vinh hoa phú quý, ta chỉ muốn tình yêu của ngươi.
Nhưng hắn có thể khiến nàng buông hết thảy vướng bận ở kinh thành sao?
Buông Tô Nhân Vũ, Tô gia đại tiểu thư, lão tổ mẫu......
Buông xuống tất cả nàng có được kia, ỷ lại hết thảy kia của nàng, rời xa nơi này sao?