Lăng Nhược lập tức có thể nhận ra là thiếu gia nhà mình, nàng vội phi thân đẩy cửa sổ ra, Hoàng Phủ Cẩn như gió lướt vào.
Ngủ ở trên giường phía bắc Tô Mạt có vẻ tỉnh ngủ, lập tức mở mắt ra ngồi dậy,“Như thế nào ?”
Hoàng Phủ Cẩn gạt bỏ lớp lớp màn trướng trực tiếp đi thẳng tới giường nàng, sắc mặt thực trắng, cau mày.
Thanh âm hắn trầm ngưng rất nhanh nói:“Mạt nhi, chúng ta rời đi nơi này.”
Tô Mạt dụi dụi mắt, nghi hoặc nhìn hắn,“Tại sao ?”
Hắn mặc một thân quần áo huyền sắc nịt chặt người, khoác áo choàng màu đen, cả người lãnh trầm thần bí, khí thế sắc bén.
Nếu là trước đây, hắn để nàng rời đi, nàng khẳng định không nói hai lời, nhào vào trong lòng hắn bỏ đi ngay.
Nhưng hiện tại, trong lòng nàng có vướng bận, mình đi rồi phụ thân cùng đại tỷ bọn họ làm sao bây giờ?
Chống lại hai mắt do dự của nàng, tâm Hoàng Phủ Cẩn như kim đâm đau đớn.
Tô Mạt lập tức mỉm cười khẽ, vươn tay ôm lấy gáy hắn, đem thân thể tiến
sát vào trong lòng hắn, dùng nhiệt độ cơ thể chính mình để làm ấm áp
thân thể đang run lên của hắn.
Nàng ôn nhu nói:“Sao vậy? Ngươi nói cho ta biết.”
Hoàng Phủ Cẩn gắt gao mím môi, một chữ đều nói không ra.
Tô Mạt cũng không nóng vội, nàng nhẹ nhàng nói:“Ngươi chờ ta, ta mặc xiêm y đã.”
Nàng động tác nhanh nhẹn mặc quần áo, lại đi hài vào, động tác vừa mau vừa
nhẹ, được chịu qua huấn luyện, cơ hồ không phát ra thanh âm gì.
Hoàng Oanh hoặc người không có võ công căn bản sẽ không không thể phát giác.
Nàng ý bảo Lăng Nhược tiếp tục đứng ở nơi này, coi như cái gì cũng không biết.
Lăng Nhược lĩnh mệnh, tiếp tục nằm xuống ngủ.
Tô Mạt nằm ở trên lưng Hoàng Phủ Cẩn, ôm gáy hắn,“Đi thôi.”
Hoàng Phủ Cẩn lấy áo choàng chính mình đem nàng bao lại, thân hình nhoáng lên một cái, liền từ cửa sổ bay đi ra ngoài, mũi chân ở trên lan can bên
ngoài cửa sổ nhún một chút, người liền phi thân lên nóc nhà.
Hắn một đường phi cao nhảy thấp, nhẹ như hồng vũ, nhanh như sấm điện, xuyên qua trong bóng đêm mờ mịt.
Tô Mạt nhắm mắt, im lặng ghé vào trên lưng hắn, một chút cũng không lo lắng, cũng không sốt ruột.
Mặc kệ hắn mang nàng đi nơi nào, nàng cũng sẽ không sợ hãi.
Mặc kệ nàng lo lắng ai, vướng bận ai, luyến tiếc ai.
Nhưng người đầu tiên luyến tiếc là hắn.
Hắn không chỉ là người nàng yêu, vẫn là ân nhân của nàng, bằng hữu, đồng bọn, sư phụ......