Hắn ngoan ngoãn bĩu môi, đáp:“Hồi tiểu thư, Lưu Vân lớn nhất, ta nhỏ nhất.”
Tô Mạt đắc ý hướng hắn làm động tác chun mũi, bộ dáng trẻ con, đừng tưởng rằng lợi hại mà dám xem thường nàng.
Nếu không về sau nàng đi theo Hoàng Phủ Cẩn, đám nam nhân bay tới bay lui
này, võ công lợi hại này không đem nàng để vào mắt, chẳng phải là rất
mất mặt sao.
Nàng đã hơi đoán được Hoàng Phủ Cẩn muốn dẫn nàng
đến làm cái gì, chính là không nghĩ tới động tác hắn nhanh như vậy, rõ
ràng vừa mới dứt lời, liền lập tức mang nàng đến đây.
Hắn lượn đi lượn lại kinh thành hơn nửa vòng, nếu không phải nàng lợi hại, cơ hồ sẽ không biết đây là đâu.
Chỉ sợ có càng nhiều người giám thị theo dõi hắn hơn nữa, cũng sẽ bị hắn cắt đuôi.
Đoạn giữa rẽ vài đường ngoặt, tuy rằng thời gian không ngắn, xuống đất tựa
hồ cũng sâu, nhưng Tô Mạt cũng không có cảm giác khó thở.
Âm thầm bội phục người làm ra địa đạo này, chỉ sợ chính là cao thủ thiết kế cơ quan địa đạo.
Xuyên qua vài cánh cửa cơ quan, cuối cùng đi vào một chỗ, Hoàng Phủ Cẩn nhắc nhở nói:“Lên tới rồi.”
Hắn ôm nàng nhẹ nhàng nhảy lên, phi thân bay lên, địa đạo vốn yên tĩnh vô
cùng vô cùng, đột nhiên trong lúc đó, chung quanh một mảnh ồn ào, ngọn
đèn sáng trưng.
Nương theo thế hắn bay vọt lên, Tô Mạt phát hiện
thấy một tòa Câu Lan viện, bên trong có một vũ đài lớn, đang giữa đêm
khuya như vậy, thế nhưng còn có người đang tập luyện ở trên đó.
Thanh lâu, kịch viện......
Quả nhiên là nơi giấu người tốt nhất.
Tô Mạt mỉm cười, điểm này rất giống với những gì nàng từng nhìn qua nha.
Phía sau Lưu Niên vỗ tay phát ra tiếng, thanh thúy, rất nhanh, trong một tòa viện nhỏ xuất hiện vài người đi ra nghênh đón, đồng loạt quỳ gối xuống, hành lễ.
Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói:“Miễn lễ, vào trong rồi nói.”
Đoàn người nối đuôi nhau đi vào tiểu viện.
Tiểu viện nằm ở chỗ sâu trong đại viện, hơn nữa còn có những người đang
luyện kịch che giấu, cho nên dù là la to gào thét lên cũng không ai nghe thấy.
Tô Mạt hiện nay ở tại Quốc Công phủ, đương nhiên không quá hiểu tình hình phía bên dưới.
Bất quá dựa vào sự thông minh và hiểu biết của nàng đối với phong tục tập
quán của Đại Chu mà nói, lập tức phán đoán đây là Thành Nam khu bình
dân, thậm chí hẳn là nơi của những người có tầng lớp thấp kém sinh sống.
Nơi này toàn là người hát hí khúc, xiếc ảo thuật, thanh lâu cư trú, khác hoàn toàn với nơi bọn nàng sống.
Dựa theo yêu cầu triều đình, vì dễ dàng cho việc quản lý, chỗ ở của bọn họ
không có phạm vi phường thị phân chia, toàn bộ khu đều bị cách ly.