Hắn lại ngắm nhìn Tô
Mạt, một đêm không ngủ, hai mắt nàng vẫn trong veo như trước, nhưng hai
hàng mi dài cong vút chớp nhẹ cũng vẫn lộ ra sắc thái mệt mỏi.
Hắn giúp nàng thặt chặt áo choàng, ôn nhu nói:“Nghỉ ngơi một chút đi.”
Tô Mạt gật đầu, nhu thuận dựa vào lòng hắn, bàn tay ấm áp của hắn nhẹ nhàng vuốt ve nàng dọc từ đầu xuống cổ, xuống lưng.
Tô Mạt liền cảm thấy một dòng nước ấm ở trong cơ thể lưu động, thân thể
dần dần bủn rủn, nhưng vô cùng thoải mái, chậm rãi chìm vào ngủ.
Trong mộng dường như hơi lạnh, lập tức lại có nguồn nhiệt ấm áp tới gần, nàng liền liều mạng dựa qua, dễ chịu thoải mái ngủ.
Không biết mất bao lâu, nàng nghe thấy có người ở bên tai ôn nhu gọi nàng,“Mạt nhi, tỉnh lại.”
Nàng rất tin tưởng liền mở mắt.
Bắt đầu trước mắt có chút tối tăm, liền sau đó sáng lên một chút, sau đó
ống tay áo che trước mắt nàng bị lấy đi, đem toàn bộ khuôn mặt của nàng
lộ ra trong làn gió sớm giá rét.
Gió rất lớn, vù vù thổi bên tai.
Trên người nàng lại ấm áp, bọc thật dày bởi một chiếc thảm lông cừu.
Mà hắn vẫn là một thân trang phục đêm qua, dưới ánh sáng nhạt của ban sớm, càng tỏa ra sự tuấn tú rắn rỏi.
Đột nhiên, trước mắt một đạo hồng quang hiện lên, chung quanh lập tức bừng sáng lên.
Thanh âm của Hoàng Phủ Cẩn vốn lạnh nhạt tựa hồ cũng nhiễm lên vài phần sắc màu ấm,“Mạt nhi, mặt trời muốn mọc lên rồi kìa !”
Tô Mạt vừa nghe, nhất thời nhảy dựng lên, tấm thảm bọc trên người nàng rơi xuống đất, nàng vội vàng quay đầu nhìn, chỉ thấy bầu trời phía đông một mảng rực đỏ.
Bọn họ đang ở đỉnh núi, một dải biển như mây nằm
ngay dưới chân, mảng đỏ rực kia chậm rãi hiện lên màu xanh nhạt, mầu
trắng ngà, màu sữa, u lam, thiên thanh, màu da cam......
Giống
như một quả lòng đỏ trừng gà, đỏ au thoát ra khỏi vỏ, giống như thoát
khỏi sự trói buộc nào đó, vội vàng, vui thích như vậy, như có vẻ chờ
không nổi thêm bất kì giây phút nào nữa để được nhảy ra.
Thần thái phấn khởi.
Như dùng chính ánh sáng vừa như mãnh liệt lại như ấm áp vẫy chào vạn vật trên trái đất.
Tô Mạt ngắm nhìn ngây ngốc, nàng giơ lên cánh tay, nhảy dựng lên, giống như trẻ nhỏ lớn tiếng kêu to.
Nàng đang thưởng thức cảnh mặt trời mọc lộng lẫy, mà Hoàng Phủ Cẩn lại nhìn nàng không nỡ chớp mắt.
Tấm thảm rơi trên mặt đất, nàng mặc chiếc váy màu hồng, ở thời khắc mặt trời nhảy ra ngoài, ánh hào quang chói rọi khắp nơi.
Chiếu lên trên người nàng, làm cho nàng cũng giống như viên minh châu tỏa sáng.
Nàng cũng giống như đóa phù dung lộ ra trong nước, thanh lệ thoát tục, vẻ
ngây thơ mỹ lệ trí tuệ giao hòa với nhau, hòa quyện với nhau tạo nên vẻ
tuyệt sắc khuynh thành, vẻ đẹp bình thường khó có thể so sánh được.
Hắn nhìn nàng thâm tình ngây ngất, ở trong mắt hắn, nàng chính là mặt trời mới mọc kia, xinh đẹp, rực rỡ chói lóa.
Nàng là ánh mắt trời của hắn.
Tô Mạt quay người lại, hơi mỉm cười nhìn hắn, đột nhiên, hai tay nàng đặt
trên hai bên khóe miệng hô lớn:“Hoàng Phủ Cẩn, ta yêu chàng!”
Hoàng Phủ Cẩn bỗng chốc ngẩn người ra, ở dưới cảnh mặt trời mọc mỹ lệ trong
buổi sáng tinh mơ, liền hóa thành một pho tượng điêu khắc bằng ngọc tuấn mỹ phi thường.
Tô Mạt nghịch ngợm cười ha ha.