Lấy tư thái như vậy,
giọng điệu như vậy, nói ra lời nói thâm tình như vậy, nàng cảm thấy rất
vui thích, nhưng nhất định sẽ khiến người luôn trầm tĩnh nội hàm kia
kinh hãi.
Nàng hì hì cười, lao vào lòng hắn.
Hoàng Phủ Cẩn vững vàng đón được nàng, cái trán đặt lên cái trán của nàng, hơi thở có chút rối loạn, nhiệt khí ướt át phả lên trên mặt nàng, cảm giác được
làn da hương thơm bạch ngọc mịn màng tinh tế của nàng.
Mặt trời mọc lên ở phía đông, ở trên đầu bọn họ vui mừng quan sát vạn thế giới.
Lúc này có một người từ dưới bay lên, đúng là Lưu Niên, hắn phi thân lên trước tiên nói cùng Lưu Vân mấy câu.
Sắc mặt Lưu Vân căng thẳng, quay đầu nhìn thoáng qua, xa xa thấy hai người đang quấn quít bên nhau, do dự một chút.
Lưu Hỏa nóng nảy,“Đại ca, như thế nào còn không đi nói cho thiếu gia biết?”
Lưu Vân ngăn lại hắn, nhẹ nhàng nói:“Đã bao nhiêu năm, thiếu gia khó có được một khắc vui vẻ như thế.”
Lưu Hỏa cả giận:“Nếu sư công không còn nữa, thiếu gia cả đời sẽ không cao vui vẻ.”
Lưu Vân thở dài, phát ra một tiếng còi ngắn mà thúc bách.
Bên kia Hoàng Phủ Cẩn nghe được, tâm thần chấn động, ghé tai nói với Tô Mạt:“Xảy ra chuyện rồi.”
Tô Mạt cảm giác thấy tim hắn đập nhanh, cũng ý thức được,“Chúng ta mau chóng trở về.”
Cánh tay trái Hoàng Phủ Cẩn ôm nàng, để cho nàng ngồi ở trong khuỷu tay của
mình, cánh tay của nàng ôm chặt gáy hắn, tựa như bám lấy cái kiệu vững
chắc.
Lưu Niên và vài thuộc hạ thỉnh an, Lưu Vân nói:“Thiếu gia, sư công phát bệnh rồi.”