Đó là suy nghĩ tự cuồng của bản thân.
Nếu chỉ là một sự việc nhỏ, giở một chút âm mưu thì không sao.
Nhưng thế cục triều đình biến hóa như thế, ai có thể cam đoan vạn vô nhất thất? (tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn)
Có đôi khi một quân cờ nhỏ không đáng để mắt tới cũng có thể khiến cho toàn bàn cờ thua sạch sẽ.
Cho nên, hắn khinh thường dùng âm mưu.
Hoàng Phủ Cẩn yêu Tô Mạt đó là một sự thật.
Nếu không thể thay đổi, vậy thì lợi dụng.
Hoàng đế lạnh lùng cười,“Trẫm nói qua, đấu với trẫm, ngươi còn chưa đủ tư
cách. Nếu không phải ngươi là con ta, ngươi cho là, ngươi còn có cơ hội
đứng ở chỗ này? Nói cái gì chỉ yêu một nữ nhân, nếu không thể cho nàng
cảm giác an toàn và tự do, ngươi xứng đáng nói tiếng yêu sao?”
Hoàng Phủ Cẩn sắc mặt càng thêm tái nhợt, lại quật cường không nói một lời.
Hoàng đế tiếp tục nói:“Trẫm không sợ nói trắng ra cho ngươi rõ, mặc kệ ngươi
yêu nàng ấy nhiều thế nào, nàng ta là nữ nhân. Đầu tiên nàng ta là một
người, sẽ không chết cùng ngươi, sẽ không theo ngươi cao chạy xa bay.
Nàng ta không giống ngươi vô tình vô nghĩa như thế, nàng ta còn có người quan tâm, có chuyện lưu luyến. Nàng ta nhất định không phải thôn phụ
nơi thôn dã, chỉ có thể ở nơi phú quý phồn hoa mới có thể như cá gặp
nước. Mà điều này, hoàn toàn là ngươi không có.”
Hắn bễ nghễ nhìn Hoàng Phủ Cẩn, mãn nhãn khinh thường,“Trẫm nói thật cho ngươi biết,
ngươi đi, trẫm không giữ. Ngươi chết, trẫm cũng không hề gì. Nhưng ngươi phải suy nghĩ cho kĩ, ngươi chết hoặc là ngươi đi, đều là một người.
Mạt nhi sẽ không theo ngươi, ngươi cũng sẽ vĩnh viễn mất đi nàng.”
Cả người Hoàng Phủ Cẩn chấn động, theo bản năng nắm chặt quyền đầu.
Nếu không phải hắn tin tưởng vững chắc Mạt nhi yêu mình, đối mặt với hoàng
đế, một đối thủ cường đại như vậy, không có mấy nam nhân có thể chống
lại được.
Hoàng đế nhướng mày, lạnh giọng nói:“Trừ phi ngươi cưới Tống gia tiểu thư, nếu không cũng không cơ hội cưới Tô Mạt. Đây
là...... điều kiện của trẫm. Không tin, ngươi liền thử xem.”
Hắn khoát tay chặn lại, Lưu Ngọc lập tức kêu nhóm ám vệ mang đến một người, người nọ cả người đều là máu, tóc tai bù xù.
Hoàng Phủ Cẩn ngưng mắt nhìn lên, nhất thời máu chảy ngược, hai má chợt nổi lên một tia đỏ ửng.
Dĩ nhiên là Lưu Niên!
Thời gian ngắn như vậy, hắn đã bị bắt, hơn nữa hiển nhiên là đã bị tra tấn!
Tại sao lại bị bắt?
Giải thích duy nhất, chính là Lưu Niên rất quan tâm Diệp công công, thời
điểm bệnh phát, hắn rất sốt ruột, đi truyền tin nên bại lộ.