Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 879: Thánh tâm khó dò, hỉ nộ vô thường 01




Suy nghĩ một lúc, Lưu Ngọc ý bảo Tống Minh Dương nhường bước nói chuyện.
Tống Minh Dương nhìn thoáng qua hoàng đế, đang cùng Tô Mạt nói cái gì đó, tâm tình vui vẻ, ánh mắt Tô Mạt trong suốt như nước, liên tục gật đầu.
Hắn mỉm cười, đi đến trước mặt Lưu Ngọc,“Lưu công công, có việc gì thế?”
Lưu Ngọc ghé tai nói vài câu, Tống Minh nhíu mày, kinh ngạc nói:“Có loại chuyện này?”
Lưu Ngọc gật đầu vài cái,“Tống kinh lịch thấy sao, hiện tại báo cho bệ hạ biết, hay là......”
Tống Minh Dương liếc mắt một cái, nói:“Cho dù lúc này nói, cũng không thể lập tức làm ngay, nên đợi chút nữa, đợi bệ hạ trở về ngự thư phòng mới bẩm báo.”
Lưu Ngọc liền bảo thái giám vừa tới truyền lời lui xuống trước, đi tới phòng trực chờ.
Bên kia hoàng đế đang cao hứng phấn chấn nói về đề tài kiến trúc lâm viên.
Hắn hơi mỉm cười nhìn Tô Mạt, Tô Mạt nói:“Bệ hạ, bên cạnh cây Ngọc Lan có thể trồng một gốc cây cổ hạnh, không phải có câu thơ ‘Tân di hoa tận hạnh hoa phi’* sao.”
*‘Tân di hoa tận hạnh hoa phi’- 辛 夷 花 盡 杏 花 飛 (hoa Tân Di đang rụng, cánh hoa hạnh bay bay)
Nguyên tác Tiền Khởi - 錢 起 nằm trong bài thơ Mộ Xuân Quy Cố Sơn Thảo Đường- 暮 春 歸 故 山 草 堂. Ta thích nhất bản dịch của Ái Cầm
“Chim thôi hót – núi xuân tàn
Tân Di hồng hạnh rụng tan tác buồn
Bên song cửa trúc quen thương
Màu chung thủy đợi cố hương ta về”
Hoàng đế gục gặc,“Không sai, nhưng tại sao không là bích đào hay một cây nào khác?”
Tô Mạt hơi cười,“Bệ hạ, bích đào mặc dù đẹp, phải trồng thành từng phiến hoặc hình vuông mới lý thú, huống hồ nếu luận về chạc cây tạo dáng xung quanh, đương nhiên là gốc mai già cổ hạnh, làn nước xanh rọi chiếu, duyên dáng thướt tha.”
Tống Minh Dương đến gần, hành lễ,“Bệ hạ, lại có Ngọc Lan ở bên, đúng với câu may mắn ngự lãm .”
Hoàng đế cười lang lảnh,“Rất tốt, kêu nhóm sư phó trồng hoa cứ như vậy mà làm.”
Tống Minh Dương nhìn vài cái, nói:“Bệ hạ, thời gian ra ngoài cũng không ít rồi.”
Khuôn mặt Hoàng đế đang vui bỗng thâm trầm hẳn lên, rất là bất đắc dĩ nói:“Xem ra, trẫm cũng không có tự do a! Thế gian này, ngoài ngọn gió kia, làn mây kia, cũng không có thứ gì là hoàn toàn tự do. Đi, chúng ta tiếp tục vùi đầu làm khổ sai!”
Trở lại ngự thư phòng, rửa tay uống trà, sau đó đều tự ngồi ở vị trí của riêng mình làm việc.
Lúc này Lưu Ngọc tiến lên trình một tấu chương , hoàng đế lấy lên xem, hai mắt tức khắc trợn lên, tức giận đến nỗi quăng mạnh tấu trương trên mặt đất,“Kêu hắn lăn tới đây! Lũ ngu xuẩn này, cả ngày chỉ biết ăn, vô tích sự, thuần túy là lãng phí lương bổng!”
Lưu Ngọc vội vàng sai người đi truyền, tuần phủ Lai Châu đi như chạy, đi theo thái giám kia gấp rút diện kiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.