Tống Minh Dương chuyên môn phụ trách định ra những ý chỉ triều chính, sau đó lập tức đưa cho
hoàng đế xem, mà chuyện đại sự, thì sẽ do đại học sĩ.từ Hàn Lâm viện
soạn thảo ý chỉ. Mặt khác một ít chuyện không trọng yếu, sẽ từ nội thị
thái giám cầm bút viết ý chỉ.
Nội thị viết xong, Tô Mạt đọc, liền đặt một bên ở ngự án, chờ hoàng đế trở về có thể thấy.
Còn thêm một ít việc nhỏ nhặt nữa, vốn là của thái tử cùng ngũ hoàng tử
làm, bởi vì mấy ngày nay bọn họ không có ở đây, nên đều là nàng quản.
Nàng chỉ phụ trách xem và phán định, nội thị sẽ ghi lại.
Đợi tới lúc nàng đem những sự vụ này xử lý ổn thỏa xong xuôi, hoàng đế cũng quay lại ngự thư phòng.
Tiếng giày chan chát, hoàng đế dẫn đầu đi trước tiến vào ngự thư phòng.
Đám người Tô Mạt lập tức tiến lên chào, hoàng đế nhìn nàng, vốn là sắc mặt âm trầm ảm đạm bỗng tốt lên không ít.
Tô Mạt nhìn trộm lên, cùng đi có Tống tướng, Hữu tướng, phụ thân và vài vị đại nhân khác nữa, Tả lão nhân không thấy có mặt, đoán chừng do bị tức
ngất đi nên bị hoàng đế kêu trở về.
Thái tử cùng ngũ hoàng tử
cũng không có tới, nghe nói là bị phái đi điều tra hồ sơ linh tinh gì
đó, Tống Minh Dương đi theo cùng.
Tống tả tướng nhìn Tô Mạt một cái, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt kiêu căng.
Ở trong mắt hắn, Tô Mạt bất quá chỉ là một kẻ tham mộ hư vinh, hoặc là
quân cờ của Tô Nhân Vũ, lấy nữ nhi để lấy lòng thánh thượng, mưu cầu
được sự ủng ái của bệ hạ mà thôi.
Hắn đối với Tô Nhân Vũ là càng phát ra sự khinh thường, không vừa mắt.
Hoàng đế kêu mọi người ở phía trước nghỉ ngơi tạm, hắn thì đi nội thất thay quần áo, uống ly trà an thần.
Tô Mạt đi theo Tiền cô cô Lưu công công vào hầu hạ.
Nàng phân phó người hầm canh long nhãn vẫn còn nóng ở kia, còn có một chén tuyết lê mật thủy.
Hoàng đế uống canh, nhìn Tô Mạt trên mặt có nét bi thương không khỏi kinh ngạc nói:“Nha đầu, sao vậy ?”
Tô Mạt cắn cắn môi, sai người cầm tấu chương lại đây.
Băng Kiều và Dương Đài bởi vì do hoàng đế phái cấp cho Tô Mạt sai dùng, vốn
là người của hắn, cho nên việc ở ngự thư phòng làm việc cũng sẽ không có gì dị nghị .
Hoàng đế mở ra cuốn tấu chương Hoàng Phủ Cẩn viết
nhìn thoáng qua, lông mày nhíu lại, hừ một tiếng,“Rước phiền toái vô
thân! Kêu hắn dưỡng thương đi. Đều là đám phú quý mệnh, không cần quan
tâm!”
Tô Mạt liền đem một cuốn đã soạn sẵn cho hắn xem, hắn cũng không thèm nhìn tới nói:“Chuẩn.”
Tô Mạt mím môi,“Bệ hạ, thần nữ có một chuyện......”
Hoàng đế giương lên đôi lông mày rậm,“Không đồng ý.”