Hoàng Phủ Cẩn nhìn
thấy bộ dáng nàng cố ý phụng phịu tức giận, không khỏi buồn cười, khóe
miệng nàng cong lên một cách tự nhiên, cho dù vì lí do tức giận bờ môi
như mím chặt lại, như tựa tiếu phi tiếu, nhìn không giống như đang tức
giận thật, nhìn càng thêm đáng yêu, làm cho người ta nhịn không được
muốn......
“Ta là không muốn nàng ta tùy tiện chạy đến Vương phủ.”
Trước kia Tống Dung Hoa tuy rằng thích hắn, nhưng cũng không có làm ra chuyện gì khác, chỉ là vụng trộm nhìn hắn, hoặc là nói cùng với đám người
Hoàng Phủ Kha.
Ít nhất, không quấy nhiễu tới cuộc sống của hắn.
Mà nay nàng ta dám chạy tới Vương phủ khóc lóc om sòm, còn dám la mắng Mạt nhi, việc này không cần nghĩ cũng biết được không phải lần đầu tiên.
Bọn họ nghĩ rằng cách xa như vậy hắn sẽ nghe không được, không lên tiếng, không có nghĩa là hắn không biết.
Dựa vào nội lực của hắn mà nói, động tĩnh chung quanh nơi này hắn đều nghe được rành mạch.
Nếu Tống Dung Hoa đè thấp giọng nói xuống, nhỏ giọng nói thầm thì không nói làm gì, nàng ta la lối om sòm như thế hắn nếu không nghe thấy, chẳng
phải là đã bị điếc?
Nếu nghe thấy được, có người la mắng Mạt nhi của hắn, hắn có thể không quản sao?
Nam nhân đánh nữ nhân, hắn khinh thường làm, cho dù hắn có chán ghét nàng
ta hơn chăng nữa, cũng tuyệt đối sẽ không động tới một cọng tóc của nàng ta.
Nhưng nếu vũ nhục Mạt nhi của hắn, mặc kệ là ai đều phải trả giá thật đắt, kể cả Thiên Vương lão tử cũng không ngoại lệ.
Nam nhân đổ máu không có gì đáng sợ, bất quá là vài giọt máu, khiến cho kẻ đáng ghét kia cút xa một chút, rất đáng.
Hắn đan xen những ngón tay dài mảnh khảnh vào tay nàng, xúc cảm đầu ngón
tay tinh tế chạm nhau như chạm tới tận cùng trái tim hắn, hắn biết canh
giờ không còn sớm, nàng nên trở về rồi.
Nhưng lại luyến tiếc, trong lòng hắn nóng lên, đem nàng kéo vào trong lòng, ôm chặt lấy.
Sợ làm đau miệng vết thương hắn, nàng không nhúc nhích, thanh âm dịu dàng
,“Ngươi dưỡng thương cho tốt, chuyện của Lưu Niên chúng ta cùng nhau
nghĩ biện pháp giải quyết. Không đến một tháng, Lai Châu bên kia sẽ có
kết quả .”
Đến lúc đó chỉ sợ bè đảng trong triều sẽ có chút thay đổi nhỏ.
Dù sao Tô Mạt ở ngự thư phòng cũng không phải phí phạm, nàng cẩn thận quan sát xu hướng triều cục, nghiền ngẫm tâm tư hoàng đế, đã có sự nhận thức hệ thống riêng.
Hiện tại nàng cũng không thể làm ra hành động lớn, dù sao bản thân mình đang bị hoàng đế ngó nghiêng.
Nếu muốn không ai biết mình làm gì cũng khó.
Cho nên nàng cố gắng hết sức ngoan ngoãn không manh động.
Tô Mạt dẫn theo người từ Tề vương phủ một đường hồi cung, nàng tựa vào gối suy nghĩ, Kim Kết thì bĩu môi, một bộ dáng tức giận.