“Đại Kết Tử ( quả cam lớn), ngươi đây là sao hả?”
Tô Mạt mỉm cười, sáng sớm đã cảm thấy nàng ta không bình thường.
Kim Kết lắc đầu, không dám nhìn nàng.
Phải nói với tiểu thư gì chứ? Chẳng lẽ nói Tĩnh thiếu gia vẫn tìm nữ nhân khác thị tẩm sao?
Nói, sẽ khiến tiểu thư khó xử, không nói lại rất bực bội a.
Các nàng đám nha đầu này, bị Tô Mạt ảnh hưởng, đều cảm thấy một chồng một
vợ là bình thường, nếu một người nam nhân thích một nữ nhân sẽ không
được phép hoa tâm.
Có một lần đại tiểu thư cùng tiểu thư nói
chuyện phiếm, đọc được một câu thơ,“Hỏi thế gian tình là gì, mà đôi lứa
thề nguyền sống chết.”
Tiểu thư còn nói một câu “Nguyện ước người một lòng, bạc đầu không chia ly.” Còn có một câu nữa “Nhược thủy tam
thiên, chích thủ nhất biểu ẩm.” ( Nước sông ba nghìn gáo, ta chỉ cần một gáo thôi- hiểu nôm na cho dù cả thiên hạ tuyệt mỹ, ta chỉ cần chàng thôi)
Lúc ấy các nàng quấn quít lấy tiểu thư giảng cho nghe là ý gì, tiểu thư chỉ nói một câu,“Một đời một kiếp một đôi uyên ương.”
Kim Kết liền đem câu đó khắc ghi, thậm chí không cần giải thích, ở trong lòng còn có một loại tưởng tượng tốt đẹp.
Một đời một kiếp một đôi uyên ương.
Tô Mạt luôn dung túng nha đầu của mình, Kim Kết không muốn nói, nàng sẽ không bức bách.
Nàng sai người truyền tin cho Hoàng Phủ Giới, hai người ở cửa cung hội hợp, sau đó cùng nhau hồi cung.
Hoàng Phủ Giác thấy nàng mặt mày thản nhiên, không sầu lo gì, trong lòng rất bội phục.
Tuổi nhỏ luôn chín chắn vứng vàng như thế, chỉ là...... Tựa hồ thiếu một ít
chất phác ngây thơ, luôn làm cho hắn cảm thấy, từ lúc bắt đầu quen nàng, nàng giống như người lớn, lúc còn nhỏ, im lặng, hiểu lòng người, trí
tuệ, chưa bao giờ tùy hứng, không điêu ngoa.
Gặp vấn đề gì, nàng đều nghĩ biện pháp tự mình giải quyết.
Tuyệt đối sẽ không chơi xấu ăn vạ, giống Hoàng Phủ Kha cùng Tống Dung Hoa như vậy, dựa vào tật kiêu căng để đạt được mục đích.
Đột nhiên trong lúc đó, hắn có một loại cảm giác không nói nên lời, tinh
tế, thản nhiên, cảm giác đau đớn, từ tận đáy lòng trào dâng.
Thậm chí có một loại xúc động, rất muốn nhìn thấy sự tươi cười ngây thơ chân chất vô tà từ nàng.
Rất muốn làm cho nàng có thể giống như nữ hài tử bình thường khác, cười vui vẻ, muốn làm gì thì làm cái đó, vô ưu vô lự.
Mà không phải luôn là bộ dáng đăm chiêu già dặn, luôn thận trọng cẩn thận như thế.
Có lẽ, lúc nàng ở bên cạnh nhị ca, mới là đơn thuần, ngây thơ, không ưu sầu nhất mà hắn từng thấy.