A Cổ Thái nhíu mày,
sắc mặt lộ ra một nụ cười lưu manh, hắn hì hì ha ha nói:“Vị tiểu mỹ nhân này, bộ dạng ngươi xinh đẹp như vậy, cho ta thơm một chút, ta liền giúp ngươi điều ra một loại, được không hả!”
Tô Văn Nhi sắc mặt lập tức trắng bệch, trong mắt đã lã chã chực khóc, thân thể lung lay sắp đổ ,“Ngươi, ngươi......”
Nàng ta che mặt mà khóc, vội vàng đi đến một góc trong sảnh, dựa vào cây cột nức nở không thôi, đầu vai gầy yếu hơi hơi run lên.
Thái tử lạnh lùng nhìn A Cổ Thái một cái, lại nói với Tô Mạt cùng đại tiểu thư:“Hết hàng?”
Đại tiểu thư cắn cắn môi, vừa muốn nói, A Cổ Thái lại nhảy ra nói:“Quả thật đã hết. Hôm nay ta chỉ có một điều kiện, nếu không ta sẽ không đáp
ứng.”
Nói xong hắn phân phó gã sai vặt đi theo hắn,“Đi, nói cho
nhóm bảy vị sư phó điều hươn kia, đem nước hoa còn lại đều đổ hết vào
trong nước.”
Nói xong hắn còn nhấc chân phải nghênh ngang giẫm lên hòn giả sơn, tựa trên đầu gối của chính mình, kiêu ngạo nhìn thái tử.
Bên kia đám người Tô Việt vội lại đây, hắn muốn khuyên giải, Hoàng Phủ Giác ra dấu cho hắn đừng xen vào.
Tô Việt lập tức hiểu ý, lập tức ngăn cản Hoàng Phủ Giới người đang muốn đi ra khuyên can.
Hoàng Phủ Giới đều nghẹn muốn chết, hắn rất không thích những người này đùa
giỡn tâm cơ, hắn thà đi về Tề vương phủ ở bên cạnh người nhị ca kiệm lời của hắn còn hơn.
Hơn nữa nói thật hắn cũng không thích Tô Văn Nhi, hắn luôn cảm thấy nàng ta lươn lẹo, nói chuyện vòng vèo.
Muốn cái gì, chưa bao giờ nói thẳng, cứ phải quanh co lòng vòng, ngươi hỏi nàng ta muốn không, nàng ta còn phủ nhận.
Hắn cảm thấy chính mình không thích giao tiếp cùng người như vậy, hắn thích sảng khoái, giống Tô Mạt như vậy, có cái gì nói cái đó.
Tô Mạt
chính là có bản lĩnh như vậy, khiến người thẳng thắn nghĩ nàng là người
thắng thắn, khiến cho người phúc hắc nghĩ rằng nàng vô cùng phúc hắc, mà người chân thành hồn nhiên chung tình là Hoàng Phủ Cẩn, người hắn bên
người lại cảm thấy nàng rất giống với vương gia của bọn họ.
Hoàng Phủ Giới nhịn không được, lớn tiếng nói:“Ngũ Ca, ta muốn đi thăm nhị ca , ngươi đi không?”
Hoàng Phủ Giác nhìn về phía Tô Mạt, nàng xem ra có chút khẩn trương, là đang lo lắng cái gì sao?
Từ lúc quay về tới giờ, tầm mắt hắn liền luôn luôn dán trên người nàng,
quan tâm nhất cử nhất động của nàng, nghĩ nàng rốt cuộc bị sao vậy.
Cho nên lúc Hoàng Phủ Giới hỏi hắn muốn đi Tề vương phủ hay không, giống như một gậy khiến hắn tỉnh táo lại.
Hắn liếc thái tử một cái, bắt gặp ánh mắt thâm trầm u ám của hắn, nhất thời như bị tạt một chậu nước lạnh vô mặt, trong lòng rất lạnh.