Lúc này nước trong chén không còn bao nhiêu, Tô Mạt kinh hỉ phát hiện, đóa hoa sen đó thì ra là một chiếc nhẫn.
Nàng vội vã uống hết nước trà, lấy chiếc nhẫn kia ra, chiếc nhẫn không biết
làm từ nguyên liệu gì, giống vàng nhưng không phải vàng.
Hoàng
Phủ Cẩn nhìn nàng không chớp mắt, không buông tha bất kì một biểu tình
dù là nhỏ nhất trên mặt nàng, nhìn sự kinh ngạc của nàng, nhìn nàng vui
mừng sau lại cười ngây ngô giống như đứa trẻ.
Đôi mắt đen bóng của nàng mông lung hơi nước “Ngươi … sao ngươi lại đưa ta vật này?”
Làm sao hắn biết được đính hôn cần phải tặng nhẫn?
Tuy rằng người cổ đại đính hôn cũng sẽ tặng nhẫn, nhưng bất quá chỉ là một
trong số các lễ vật mà thôi, ngoài ra còn có vàng bạc và nhiều thứ khác
nữa. Mà hắn, thế nhưng lại tặng nhẫn cho nàng.
Điều này đối với Tô Mạt mà nói, không thể không bị chấn động.
Trải qua hai kiếp làm người, cuối cùng nàng cũng có thể nhận được tín vật đính ước.
Hoàng Phủ Cẩn đem chiếc nhẫn sen vàng lồng vào ngón giữa mảnh khảnh của nàng, hơi rộng hơn một chút, hắn liền dùng sức nắn, nắn không nổi.
Nàng không khỏi mỉm cười, hơi chế nhạo nhìn hắn.
Hoàng Phủ Cẩn nghiêm trang nói,“Đây là tặng cho nàng khi lớn lên mới đeo, còn bây giờ......”
Hắn cười cười, ngón tay hơi hơi dùng sức, chiếc nhẫn liền rút nhỏ một chút, bên ngoài nhìn qua chiếc nhẫn vẫn không sứt mẻ, thực tế chỗ tiếp nối bị bọc bên trong, nhưng mà vật cứng như vậy cũng không phải ai nắn cũng
được.
Chỉ là nó làm sao có thể làm khó được một cao thủ như Hoàng Phủ Cẩn?
Chiếc nhẫn hoa sen lóe huỳnh quang, chặt chẽ bao lấy ngón tay mảnh khảnh của
nàng, ở trên làn da tuyết trắng, có một loại cảm giác thần bí mà thuần
khiết.
Hắn cầm lấy tay nàng, nhẹ nhàng hôn xuống rồi nhìn thật
sâu vào mắt nàng, vô tận ôn nhu, vô tận trìu mến “Mạt nhi, nàng sẽ cho
ta cơ hội chờ nàng lớn lên, đúng không?”
Tô Mạt cắn môi, cảnh
tượng rõ ràng thực buồn nôn, rất muốn cười, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt
sáng ngời như nước của hắn, nàng lập tức cảm thấy rất cảm động, thực vui vẻ, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Nàng cúi đầu nghịch xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, cúi đầu cười e lệ.
Kim Kết cùng vài nha hoàn sợ chủ tử của mình e lệ , đã sớm trốn sang một bên, nấp dưới tàng cây lén nhìn bọn họ .
Hai người đứng trên hòn giả sơn cổ kính được gió xuân gột rửa, tay áo bồng
bềnh, nam tử phong thần như ngọc, nữ tử dung mạo như hoa , đẹp không bút mực nào tả xiết.
Kim Kết mỉm cười, liếc đám người Đinh Tiểu Căn “Các ngươi nhìn cái gì vậy, không được nhìn lén tiểu thư chúng ta.”