Vương phu nhân hừ lạnh một tiếng,“Chẳng lẽ hoàng gia cũng có thể ép gả? Trì nhi chúng ta không thích công chúa nào đó, nàng ta còn có thể bước vào cửa được sao?”
Phú Khang trưởng công chúa hừ lạnh một tiếng, đứng trước bóng đèn nói những lời liều mạng, nàng ta thật đúng là hồ đồ.
Vương Minh Chí nghĩ một hồi rồi nói:“Chờ Trì nhi trở về, ngươi hỏi ý tứ của hắn xem sao.”
Vương phu nhân ừ một tiếng, lại nói:“ Chuyện tình của nha đầu chết tiệt kia,
các ngươi cũng đừng để ý đến làm gì. Chỉ làm cho nàng ta càn quấy hơn?”
Vương Minh Chí vội ý bảo nàng ta nhỏ giọng lại, hắn hạ giọng nói:“Tên diêm
vương sống kia, ai dám chọc a? Đừng nhìn bệ hạ mỗi ngày đều mắng hắn,
nhưng có lần nào thực sự động đến hắn?”
Vương phu nhân hừ lạnh,“Đại ca, chẳng lẽ ngươi bị người ta đánh tới cửa, bị hù dọa đến lủng gan rồi.”
Phú Khang trưởng công chúa vừa nghe, lạnh lùng nói:“Nếu không phải ngươi
xúi giục Mai Lâm đi đùa giỡn ngũ nha đầu kia, có thể như thế sao?”
Nói xong nàng lôi kéo Vương Minh Chí nói:“Mau đi về là hơn. Ngươi liều sống liều chết, về tình về lí đều mất hết mặt mũi, người ta cũng không nói
ngươi tốt. Ngươi còn coi mình như miếng mồi ngon kìa.”
Vương Minh Chí vội khuyên nhủ:“Đều yên tĩnh hết đi. Muội tử làm điều này cũng là vì muốn tốt cho mọi người.”
Móng tay Vương phu nhân cắm chặt vào lòng bàn tay, sắc mặt căng thẳng cau có giống tảng đá.
Vương Minh Chí cũng không tiện khuyên nữa, liền cáo từ trước.
Vương phu nhân giống như thất hồn lạc phách đi về hướng viện của mình, đi
được vài bước, nàng ta đứng sững lại, nha đầu Xuân Hạnh đi bên cạnh
không lưu ý, bèn cách nàng ta gần hơn một chút, bước sai một bước đi
trước nàng.
Vương phu nhân lập tức phát tác, dương tay hung hăng
tát một cái, nổi giận nói:“Thứ hạ lưu, ngươi cũng muốn ngồi trên đầu ta
sao hả.”
Hộ gia đình giàu có, hạ nhân là không thể cùng chủ tử đi ngang hàng, càng đừng nói đến việc đi trước, cho dù là dẫn đường, cũng
phải đi lùi.
Nha đầu kia vội quỳ bịch xuống đất cầu xin tha thứ.
Vương phu nhân cũng không hả hận, chỉ hận không thể đem tất cả những phẫn nộ
phát tiết ra, rút xuống một cây trâm cài tóc, hung ác rạch một đường
trên khuôn mặt của Xuân Hạnh.
Đau đớn Xuân Hạnh kêu thảm thiết cầu xin tha thứ, nha đầu mụ mụ bên cạnh nhìn thấy, cũng không dám khuyên can nhiều.
Vương phu nhân điều này cũng như lệ cũ.
Lúc này Trương mụ mụ người trước mặt lão phu nhân vừa mới đi tới, thật sự
nhìn không quen, nhịn không được ra tiếng ngăn cản nói:“Phu nhân, lão
phu nhân có lệnh, Hỉ Thước di nương có bầu, trong phủ kị sát sinh, giảm
bớt tranh cãi, nếu không phạm vào sai lầm quá nghiêm trọng cũng không
nên ngược đãi hạ nhân.”