Vương phu nhân mới vừa rồi thế nhưng dám mắng lão phu nhân hồ đồ, Trương mụ mụ theo lão phu
nhân nhiều năm như vậy, làm sao có thể chịu nhịn xuống, vốn định lén lút đi theo, dò xét thấy cơ hội này, đương nhiên phải trách mắng một chút.
Vương phu nhân lạnh lùng nói:“Trương mụ mụ, Hỉ Thước nàng ta vẫn là nha đầu
của ta, cho dù là leo được tới vị trí cao, giành được Quốc Công yêu
thích, cũng không cần xúi giục lão gia muốn giết một người chính thê là
ta đây để phù chính (thời xưa từ thiếp lên làm vợ) nàng ta chứ. Cho dù
lão gia có tâm tư này, nàng ta cũng phải nhìn lại xem luật pháp Đại Chu
có cho phép hay không, có phù chính một con tiện tì sao, tước vị của lão gia cũng sẽ không còn nữa. Nếu không thể phù chính, nàng ta một di
nương nhỏ bé, cho dù sinh con ra, chẳng lẽ còn sinh ra một cục vàng hay
sao? Ta sanh con dưỡng cái, tiểu thư thiếu gia của con vợ cả, còn không
bằng một kẻ tiện nhân sao?”
Trương mụ mụ nghe nàng ta nói thế càng
cảm thấy vô lý, tức giận đến nỗi hừ lạnh liên tục, cũng không thèm lý
luận, lập tức đi luôn.
Vương phu nhân xì một tiếng khinh miệt, một kẻ nô tỳ, còn muốn đạp trên đầu nàng ta hay sao.
Nàng ta phân phó nha đầu nói:“Sáng sớm mai, phái người đi truyền lời với đại thiếu gia, kêu hắn trở về một chuyến.”
Nha đầu kia vội vàng dạ vâng.
Bên ngoài cặp phu phụ Vương Minh Chí cũng dẫn theo hạ nhân lên xe ngựa,
trưởng công chúa Phú Khang nhịn không được châm chọc nói:“Ta thấy lúc
này ngươi mặc kệ việc rảnh nợ này đi.”
Vương Minh Chí không vui
nói:“Ngươi cũng đừng gây thêm phiền nữa, năm đó ngươi cần bạc, còn không phải đều là muội tử ta lấy từ chỗ Tô gia trợ cấp cho ngươi. Hiện tại
ngươi lại nói được loại lời này, không phải khiến muội tử ta đau lòng
sao?”
Trưởng công chúa Phú Khang cũng tức giận,“Cho dù nàng ta đã từng giúp ta, chẳng lẽ chúng ta chưa từng giúp nàng ấy? Số tiền đó,
chúng ta không phải cũng đã bù vào cho Tô Trì sao, hắn ở trong kinh mua
sắm đất đai nhà cửa, lúc đó chẳng phải đều là ta làm sao?”
Vương
Minh Chí yếu thế:“Được rồi, các ngươi đều đúng, chỉ có ta không đúng. Ta đây động một cái bị lôi ra, hai người các ngươi ai cũng tìm ta gây
phiền toái.”
Trưởng công chúa Phú Khang cười lạnh:“Ai kêu ngươi
không có tài cán gì như vậy? Tống tướng không phải cho ngươi đi thương
lượng sao, ngươi đi chưa?”
Vương Minh Chí lắc đầu,“Ta đang suy
nghĩ, sự tình không đơn giản như vậy. Tống tướng nếu muốn làm gì đó, ta
đương nhiên ủng hộ. Nhưng hắn sao lại muốn hao tốn tâm sức với nha đầu
kia? Có phải có chút chuyện bé xé ra to rồi không? Tô Mạt nha đầu kia,
mặc dù có chút tâm cơ, thông minh, nhưng cũng chỉ là một nha đầu. Ta
cũng không thấy nàng ta làm chuyện gì hại người, chúng ta khẩn trương
cái gì chứ? Tống tướng sẽ đối phó với nàng ta, vạn nhất chọc giận Tề
vương? Đó là hạng người giết trước nói sau đó, chúng ta có thể thắng
được hắn sao?”