Lúc Tô Mạt dẫn Kim Kết trở về sân của mình, đi ngang qua sân của phu nhân thì nghe có tiếng la mắng từ bên trong phát ra.
Tô Mạt hơi dừng lại thản nhiên nói : “Bà ta vẫn không nhìn rõ tình huống
của mình , sau khi đại ca cùng đai tỷ thành thân mà bà ta còn như vậy
tất sẽ gánh lấy hậu quả . "
Tô Mạt biết lão phu nhân vì danh dự
Tô gia đã phải nhẫn nhịn Vương phu nhân rất nhiều , hơn nữa việc hôn
nhân của đại ca cùng đại tỷ vẫn không một chút tin tức , muốn xử trí
Vương phu nhân thế nào cũng không thỏa đáng.
Hưu nàng ta, quá dọa người rồi!
Để nàng ta bệnh chết sẽ làm ảnh hưởng tới hôn lễ của nhi nữ. Lúc đó vừa
phải lo giữ đạo hiếu , còn phải đối mặt với bao chuyện thị phi ,
rồi bao nhiêu chuyện khác nữa .
Thế nên , Vương phu nhân cho dù có kiêu ngạo hơn nữa , lão phu nhân cũng sẽ không động tới nàng ta.
Bên trong viện Vương phu nhân mắng chửi lâu như vậy song ngực vẫn như có cái gì đè chặt lại , làm thế nào cũng không hết giận .
Nàng chỉ vào một tiểu nha đầu mắng :“Đừng tưởng rằng nàng ta vừa mới mang
thai là lũ các ngươi liền đi qua đó nịnh bợ . Có đứa nhỏ hay lắm sao ,
di nương sinh đứa nhỏ bộ thiếu sao ? Tô gia chúng ta còn cần đứa nhỏ
sao? Ta xem các ngươi đều là mắt mọc trên đỉnh đầu , đều muốn trèo lên
giường của lão gia , mơ tưởng làm nửa chủ tử đi , ta nhổ vào! ”
Nàng ta tiếp tục mắng , càng mắng càng hăng . Lát sau nghe tiếng Trương mụ
mụ nói là từ nay về sau , việc lớn việc nhỏ trong phủ sẽ do Lão phu nhân cùng Lâm di nương giải quyết , thỉnh Vương phu nhân nghỉ ngơi nhiều hơn , kẻo đến ngày đại thiếu gia thành thân Vương phu nhân vì sức khỏe
không tốt mà không tham gia được.
Vương phu nhân vừa nghe được nhất thời hai mắt trợn ngược , hít thở không thông , thở hổn hển nhìn Trương mụ mụ .
Trương mụ mụ cũng không nhiều lời , sau khi nói xong liền dẫn người rời đi .
Vài nha đầu mụ mụ thấy thế liền đỡ Vương phu nhân vào phòng trong .
Vương phu nhân cảm thấy đất trời đảo lộn , ngẩn ngơ ngồi trên ghế . Đột nhiên nàng nhảy dựng lên , xông tới đám hạ nhân khiến các nàng hoảng sợ
quay đầu bỏ chạy.
Vương phu nhân đóng chặt cửa , cảm thấy bi ai
đến cực điểm . Nàng ai oán số mạng mình khổ .Trong mắt nàng ta, tất cả
mọi người đều có lỗi với mình.
Nữ nhi của nàng không thuận theo nàng, trượng phu chỉ biết có nữ nhân khác , vứt bỏ nàng .
Bà bà (Mẹ chồng) đối với nàng giống như hổ rình mồi , tựa như một ngọn núi lớn phủ chụp xuống đầu.
Nàng khổ sở giãy dụa lâu như vậy , cuối cùng lại đổi lấy kết quả như bây giờ.
Không bằng một thứ nữ, không bằng một di nương......
Nàng gục đầu trên giường, gắt gao nắm chặt khăn tay , khóc tức tưởi , nhưng
tiếng khóc chỉ thoát ra vài tiếng đã mãnh liệt ngưng lại , thanh âm
nghẹn ngào chôn sâu , chỉ có đầu vai run lên từng đợt cho thấy chủ nhân
nó bi thương đến vô cùng.