Hắn gật đầu vài cái, bầu trời đen tối u ám, tựa hồ tất cả những vì sao trên trời đều lọt vào con mắt của hắn, rực rỡ thâm tình.
Tô Mạt nhìn theo hắn cưỡi ngựa rời đi, mới dẫn người vào Hoa Xuân uyển,
nơi này có tuần tra cố định, người đi tuần tra là do gia đinh của Tô gia cùng thị vệ trong cung dựa theo tỉ lệ 1:1 để an bày.
Thấy nàng đến, bọn họ hành lễ.
Tô Nhân Vũ dẫn người tuần tra ở trong cung Trung Ương, đi cùng thánh giá, không trở về.
Lão phu nhân dẫn theo thiếu gia các tiểu thư ở chính điện trò truyện, tiếng cười không ngớt, Tô Mạt đi vào, không nhìn thấy Vương phu nhân cùng Tô
Trì.
Vương phu nhân vốn không có tư cách đến, nhưng hoàng quý phi đích thân điểm danh, mời nàng ta tới, lại kêu thái tử an bài Tô Trì hồi Tô phủ chiếu cố, cho nên Vương phu nhân cũng đi theo đến đây.
Lão phu nhân cùng đại tiểu thư, Tô Hinh Nhi bọn họ đang bàn về những điều
mắt thấy tai nghe, Tô Hinh Nhi đem tất cả những chuyện thú vị vui vẻ mà
mình chứng kiến được kể cho mọi người nghe.
“Mạt nhi đã đến rồi,
ta nói với ngươi chuyện này nha, thời điểm ta tới, ở trên đường có nhìn
thấy hai vị quan đánh nhau, đều là người râu tóc bạc hết cả, thế nhưng
còn vừa cãi nhau vừa lôi lôi kéo kéo.”
Tô Hinh Nhi đứng dậy lôi kéo Tô Mạt đi tới trên giường lớn.
Kiến trúc cung thất ở nơi này là bắt chước phong cách cổ, bên trong không
gian rộng rãi, dùng trướng mạn ( màn trướng), vách hoa, bình phong, cửa
ngăn …để tạo không gian.
Bởi vì đã sắp bước vào tháng 3, bắt
đầu ấm áp dần lên, mấy đồ sưởi ấm đã dời đi hết, cho nên không gian bên
trong càng trống trải.
Từ bên dưới cách mấy bậc thang đi lên, là
có một chiếc giường thấp rất lớn, mặt trên trải chiếu gấm, đệm gấm, đặt
một cái tủ thấp, bàn trà, bàn hoa...
Lão phu nhân các cùng các nàng đang ngồi trên đó trò truyện.
Tô Mạt ngồi xuống gần chỗ đại tiểu thư, cười nói:“Mọi người đã chuẩn bị
hết những thứ mấy ngày tới cần dùng, cần ban thưởng, cần tặng hết rồi
chứ? Đừng để sáng mai mọi người tới vườn hoa rồi, giữa một rừng người
trang điểm xinh đẹp lộng lẫy, chỉ có nhà chúng ta là quê mùa.”
Đại tiểu thư nhéo mũi nàng một cái,“Người khác quê mùa thì có chứ, Mạt nhi
chúng ta cho dù không cần trang điểm, cũng xinh đẹp hơn bọn họ.”
Tô Hinh Nhi cười nói:“Đại tỷ, bây giờ có người ước Mạt nhi quê mùa không ai nhòm ngó tới kìa.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mạt nhăn lại, những người này miệng càng ngày càng
lanh lợi, nàng sắp đỡ không được nữa rồi, vẫn nên đem các nàng ấy gả hết ra ngoài cho rồi.
Mỗi người đều có nơi có chốn, sẽ không suốt ngày trêu ghẹo nàng nữa.
Nàng liếc Lăng Nhược một cái, nói với lão phu nhân:“Tổ mẫu, ta không thể ở
bên ngài thường xuyên, cứ để Lăng Nhược lưu lại thay ta được không. Ngài cho nha đầu đó một cơ hội để biểu hiện nha.”