Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 1104:




Thôi thị mang tới khăn nóng, Thẩm Nguyệt ngồi xổm trước mặt con trai, cẩn thận nhẹ nhàng lau mặt lau tay cho thằng bé. Nghe Tiểu Hà nói thế cũng thuận miệng hỏi: “Phát hiện cái gì?”
Ở chung lâu ngày, Tiểu Hà biết Thẩm Nguyệt thân là chủ nhân nhưng không hề kiêu ngạo phách lối, nói chuyện với Ngọc Nghiên cũng thoải mái vui vẻ.
Tiểu Hà cười hi hi trêu chọc: “Nô tỳ phát hiện ra là Đại học sĩ với tiểu công tử rất giống nhau!”
Thẩm Nguyệt đang nâng và lau mặt cho Bắp Chân, nghe thế thì động tác chợt khựng lại. Một câu vô thức của Tiểu Hà làm nàng giật mình, sững người quan sát khuôn mặt bé bỏng trước mặt, trong lòng lại có cảm giác không thể nói ra.
Nàng nhớ là trước nửa tuổi, ngũ quan của Bắp Chân vẫn tinh tế như mình nhưng hiện tại đã một tuổi, vẻ ngoài nảy nở một chút, dần dần không còn quá giống người mẹ là nàng nữa.
Tay Thẩm Nguyệt bất giác xoa nơi mắt của con trai, Bắp Chân híp mắt, để mặc nàng vuốt ve.
Động tác híp mắt này làm đuôi mắt trông có vẻ hẹp dài, mang theo hai phần lười nhác, giống thế sao?
Tiểu Hà vừa nói ra khỏi miệng, Thẩm Nguyệt còn kịp phản ứng thì sắc mặt Thôi thị đã thay đổi.
Thôi thị vừa định bảo nàng ta ngừng lại thì Thẩm Nguyệt đã nhếch môi cười, nhưng ý cười lại không có trong mắt: “Tiểu Hà, có phải ngươi nhìn nhầm rồi không? Làm gì giống chỗ nào!”
Tiểu Hà lại chẳng hề nhận ra tình hình: “Nô tỳ quan sát rất nhiều ngày rồi. Đại học sĩ và tiểu công tử ở cạnh nhau thì gương mặt giống lắm. Đại học sĩ dạy dỗ rất nghiêm túc, tiểu công tử cũng học khá cẩn thận, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng y xì nhau!”
Theo lời Tiểu Hà nói ra, ý cười trên mặt Thẩm Nguyệt biến mất.
Thôi thị vội nói đỡ: “Được rồi Tiểu Hà, đừng nói nữa!”
Tiểu Hà vẫn đắm chìm trong phát hiện của mình mà không nghe ra lời cảnh cáo của Thôi thị: “Nô tỳ nói thật mà! Xem ra tiểu công tử cũng có sở trường về học tập rồi, khí chất và thái độ cực kỳ tương tự các thầy giáo tài hoa trong Thái Học, không chừng sau này công tử cũng có thể trở thành như Đại học sĩ…”
Thẩm Nguyệt bất thình lình nhìn chằm chằm vào Tiểu Hà
Tiểu Hà đang đắc ý không hiểu nhưng ánh mắt kia vẫn làm nàng ta cảm thấy sợ hãi, miệng cũng im bặt.
Thôi thị lạnh nhạt nói: “Tiểu Hà, đừng nói bậy bạ! Ngươi có biết họa từ miệng mà ra không!”
Tiểu Hà là người ngoài, giữa chừng mới được phái tới hầu hạ Thẩm Nguyệt nên không biết mấy việc riêng tư của Thẩm Nguyệt. Nàng ta nói như vậy cũng do chính nàng ta phát hiện mà thôi.
Cũng may Tiểu Hà chỉ hiểu theo hướng là Tô Vũ cùng Bắp Chân giống nhau do tài hoa và khí chất chứ không phải hướng khác, bằng không cũng sẽ chẳng dám nói ra toàn bộ như thế.
Thôi thị đột nhiên trách mắng, Thẩm Nguyệt lại dùng ánh mắt mang hàm ý sâu xa nhìn mình khiến Tiểu Hà ngẩn ngơ, sau đó toàn thân nàng ta run lên, quỳ xuống nói: “Công chúa thứ tội, nô tỳ vạ miệng nói lung tung!”
Tiểu Hà vô thức phản ứng lại, lời này đúng là không nên nói trước mặt công chúa. Tiểu công tử là con của Đại tướng quân, trước mặt công chúa lại dám nói là giống Đại học sĩ, đó không phải là đại nghịch bất đạo sao.
“Nô tỳ, nô tỳ chỉ có ý là… tiểu công tử rất hiếu học…”
Ngọc Nghiên ra ngoài pha trà, trong phòng chỉ còn Thẩm Nguyệt, Thôi thị và Tiểu Hà, không còn người ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.