Quả thật, sau đó Thẩm Nguyệt đứng dậy, rửa mặt súc miệng xong rồi đi đến sảnh dùng bữa, đúng lúc thấy Bắp Chân dùng bữa sáng xong, đeo túi sách nhỏ chuẩn bị nhân lúc nàng vẫn đang ngủ, dắt tay Tiểu Hà muốn chạy đi.
Nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của Thẩm Nguyệt, biểu cảm trên mặt Bắp Chân hơi thay đổi, nhóc con hỏi: “Vì sao?”
“Không cho phép chính là không cho phép, không vì cái gì hết!”, Thẩm Nguyệt nói ra lời đanh thép.
“Ngũ hoàng tử sẽ không tìm con”. Bắp Chân vắt óc suy nghĩ cũng chỉ có thể miễn cưỡng nghĩ ra là bởi vì chuyện này.
Thẩm Nguyệt nói: “Con còn nhỏ như vậy, căn bản không thể vào học đường, ngay cả tuổi vỡ lòng còn chưa tới, con vào học đường làm gì? Bài mà thầy giáo giảng, con nghe hiểu được sao?”
Bắp Chân cúi đầu, suy nghĩ một lát rồi nói: “Con học chữ”.
Thẩm Nguyệt cầm lấy túi xách nhỏ của cậu bé, thản nhiên nói: “Muốn học chữ thì có thể học trong thư phòng, lát nữa mẹ dạy con”.
Tiểu Hà và Ngọc Nghiên ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Bắp Chân thì không đành lòng, nhưng trong lòng cũng rất bất ngờ.
Phải biết là lúc trước, vì được tiến vào viện Thái Học, Thẩm Nguyệt mang theo Bắp Chân ra sức náo loạn cung Thái Hòa, bây giờ lại nói không đi là không đi luôn.
Đối với chuyện đến học đường này, Bắp Chân không kháng cự giống như những đứa trẻ khác, ngược lại cậu bé còn rất thích. Đây là một chuyện tốt, vì sao không đi chứ?
Sau đó Bắp Chân lặng lẽ ngồi một mình bên hồ, không đến thư phòng, cũng không để ý tới Thẩm Nguyệt.
Tiểu Hà sốt ruột nói với Thôi thị: “Nhị nương, khó khăn lắm tiểu công tử mới thích làm một việc gì đó, hay là bà đi khuyên nhủ công chúa cho Bắp Chân đi học đi”.
“Công chúa có suy nghĩ của công chúa, sao ta có thể thao túng”. Thôi thị thở dài nói ra, bà ta cũng không đành lòng thấy Bắp Chân ngồi ở bên hồ, lặng lẽ ngắm nhìn mặt nước đến giữa trưa như vậy.
Thẩm Nguyệt đã hai lần đứng trước cửa sổ trông ra, Bắp Chân đều không nhúc nhích.
Kết quả, Thẩm Nguyệt mới lơ đễnh một lát, khi nhìn lại thì phát hiện bên hồ đã không còn hình bóng ai nữa. Nhóc con kia vậy mà nhân lúc nàng không để ý, tự mình lén lút chạy ra ngoài cung Thái Hòa.
Tiểu Hà nhắm một mắt mở một mắt, còn cố ý đẩy Ngọc Nghiên đi chuẩn bị trà sáng. Vừa thấy Thẩm Nguyệt hỏi, Tiểu Hà đã lập tức nói: “Nô tỳ mới đi một lát, không ngờ tiểu công tử đã chạy rồi. Công chúa đừng nóng vội, nô tỳ lập tức tìm tiểu công tử trở về!”
Nói xong, Tiểu Hà vội vàng đuổi theo, giống như sợ Thẩm Nguyệt ngăn cản nàng ta vậy, lúc đi còn không quên lấy mấy miếng bánh ngọt mà Bắp Chân thích ăn trong đĩa.
Thẩm Nguyệt mặt không biểu cảm nhìn Tiểu Hà chạy đi xa, biết nàng ta đi chuyến này cũng đừng mong đưa Bắp Chân về, dù Bắp Chân không đến Viện Thái Học, Tiểu Hà cũng sẽ đưa cậu bé đến viện Thái Học.
Thẩm Nguyệt tự nhủ: “Cũng không biết là con trai ai sinh ra và nuôi dạy nữa, chỉ biết trái lời”.
Nàng tức giận quay người về phòng, lại nói: “Đúng là tốn công sinh ra và nuôi dạy rồi”.
Ngọc Nghiên bưng trà nóng đến, thoáng nhìn Tiểu Hà chạy về bên kia, lại nhìn Thẩm Nguyệt đi vào trong phòng bên này, cũng không biết là vì sao, từ hôm qua đã thấy lạ lạ rồi.
Thôi thị đi theo vào phòng, lựa lời khuyên nhủ: “Sau chuyện của Tề Phi và Ngũ hoàng tử hôm qua, Ngũ hoàng tử bị dọa thành như vậy, chắc chắn Tề Phi sẽ còn đến nữa. Bắp Chân đi viện Thái Học cũng tốt, công chúa cảm thấy thế nào?”