Mọi người nâng ly cạn chén, lúc này bầu không khí căng thẳng trì trệ trước đó mới dần được xoa dịu.
Sáo trúc du dương, ca múa say lòng, quả thật an lành thoải mái.
Lục hoàng tử chủ động kính vương gia Bắc Hạ một chén rượu, miệng nói: “Vương gia là sứ thần của Bắc Hạ, vừa rồi ta và bệ hạ nói những gì, vương gia đều nghe rõ ràng. Chuyện Tĩnh Nguyệt công chúa bị ám sát thật sự không liên quan đến Dạ Lương bọn ta”.
Vương gia Bắc Hạ mỉm cười, nhận chén rượu kia: “Lục hoàng tử quả thật dũng cảm hơn người”.
Một khúc nhạc kết thúc, Lục hoàng tử lại là người đầu tiên vỗ tay khen hay: “Kinh Đô của Đại Sở này quả thật không tầm thường, ngay cả ca múa cũng hay như vậy, rồi cả sơn hào hải vị, món ngon rượu thơm này, càng khiến người ta say mê vô hạn. Trái ngược với nạn đói nạn tuyết của Đại Sở, so với những nơi có vô số lê dân bách tính chết đói chết cóng hệt như địa ngục kia, nơi này quả thật có thể coi là thiên đường trong nhân gian”.
Nói xong Lục hoàng tử tỏ vẻ thổn thức: “Ta đi từ phía nam Đại Sở đến đây, tai nghe mắt thấy, người chết đói chết cóng ở dọc đường nhiều vô số kể, thật sự thảm không nỡ nhìn”.
Thẩm Nguyệt thầm giật giật khóe miệng, thằng nhãi này đúng là đến để gây thù chuốc oán.
Trên điện cũng có thần tử đứng ra tranh luận với Lục hoàng tử, nói tới đỏ mặt tía tai, quyết liệt không thôi.
Sự chú ý của quần thần và hoàng đế đều bị hắn ta hấp dẫn, Thẩm Nguyệt vui vẻ thoải mái dễ chịu. Nàng có thể vụng trộm nhìn Tô Vũ ở đối diện vài lần, hắn cầm chén trà lên uống một ngụm, động tác nhàn nhã thảnh thơi.
Nàng liếc qua một cái rồi lập tức cụp mắt xuống, cứ lặp đi lặp lại như vậy, làm không biết chán.
Dường như chỉ cần ngồi đối diện với hắn, chuyến đi ngày hôm nay của nàng đã không uổng phí rồi.
Nàng cảm thấy mình tựa như không cam lòng chỉ uống vài chén rượu, lẽ ra nên trở về cung Thái Hòa từ sớm. Nhưng mặc cho món ngon rượu thơm bày đầy trên bàn, cũng không sánh bằng bóng hình thản nhiên nhãn nhặn phía đối diện.
Cho dù chỉ là ngồi đối diện, cách một khoảng giữa trong điện, cách những vũ cơ váy áo xinh đẹp thường xuyên ca múa, nàng cũng không lỡ rời đi.
Về sau là cảnh một lời không hợp thì rót rượu, Lục hoàng tử kia nói quá nhiều, thế nên thần tử Đại Sở dứt khoát ra sức rót rượu cho hắn ta. Chỉ cần hắn ta không mở miệng nói lung tung, bầu không khí trong điện sẽ hòa hợp hơn nhiều.
Lục hoàng tử ngồi ở chỗ ngồi của mình, không ngừng nấc cục. Giờ phút này, khuôn mặt vốn trắng nõn như ngọc đã đỏ bừng.
Vương gia Bắc Hạ cũng đứng dậy kính hoàng đế Đại Sở mấy chén rượu, quần thần cũng không dám cản rượu này, hoàng đế chỉ có thể tự mình uống cạn.
Liên tiếp uống vài chén không có thời gian dùng thức ăn hòa dịu khiến hoàng đế hơi chếnh choáng.
Công công bên cạnh kịp thời nhắc nhở mới giúp hắn nhớ tới việc đại xá cho Hạ Phóng. Hiện tại nhân chuyến ghé thăm của sứ thân hai nước và năm mới sắp đến là một chuyện vui mừng, hoàng đế liền hạ lệnh đại xá toàn kinh đô cùng ba quận mười thành kết nối với kinh đô.
Mệnh lệnh này được truyền xuống, một nửa số quan viên đều lựa chọn trầm mặc, nửa còn lại thì phụ họa tung hô.
Sau đó hoàng đế nói với công công bên cạnh: “Đi đem Hạ Phóng ra khỏi đại lao của Hình bộ, để hắn đợi trong ngự thư phòng, trẫm xong việc ở đây sẽ tiếp kiến hắn”.