Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 1140:




Nghĩ đến đây, Tề phi vội vàng đặt đũa xuống, gọi cung nữ vào chải đầu và thay trang phục cho mình.
Thái giám nhìn tới thức ăn trên bàn như vô tình hỏi: “Nương nương người không uống món canh trân châu ngọc này sao ạ? Đây là món ăn hoàng thượng đặc biệt căn dặn bưng tới cho người, nương nương nếu người dùng xong rồi thì nô tài đem xuống đây ạ”.
Tề phi vừa nghe tới là đặc biệt chuẩn bị liền kêu hắn bê tới, ăn liền mấy ngụm mới coi như không có gì.
Đợi nàng ta thay đồ xong, thái giám đã cẩn thận tỉ mỉ bỏ thức ăn trở lại hộp thức ăn. Lúc rời đi hai người họ đồng hành cùng nhau rồi tiến về phía ngự thư phòng.
Để tránh nhiều người dòm ngó, nàng ta lại đang trong thời kỳ bị cấm cửa, hơn nữa còn ôm theo mục đích đặc biệt mà tới nên cũng không mang theo cung nhân bên người.
Khi đi đến bên ngoài ngự thư phòng, thái giám mới dừng bước chân nói: “Phía trước chính là đất cấm ngự thư phòng, nô tài chỉ có thể tiễn nương nương đến đây thôi”.
Tề phi cũng không xa lạ gì với ngự thư phòng này, lúc trước khi ngũ hoàng vẫn được hoàng đế cưng chiều, nàng ta không chỉ một lần dẫn hắn tới ngự thư phòng chơi đùa.
Hoàng đế lúc này vẫn đang ở yến hội bên kia, còn chưa tới ngự thư phòng nên nơi đây lộ ra vắng vẻ lạ thường, ngoại trừ thị vệ canh giữ ở ngoài cửa, bên trong không có một bóng cung nhân.
Cung nhân của hoàng đế đương nhiên đều đã đi theo tới yến hội bên kia.
Tề phi muốn tiến vào ngự thư phòng không khó bởi thị vệ nơi này đều là người quen mặt, quy củ cũng không nghiêm khắc.
Hơn nữa chỉ cần nàng ta cứng miệng khẳng định là hoàng đế hạ lệnh cho mình tới ngự thư phòng chờ hầu hạ thì những thị vệ này cũng không dám ngăn cản nàng ta.
Bên trong ngự thư phòng không có người nhưng ánh đèn vẫn sáng rực.
Không biết có phải là vì phòng kín hay không mà Tề phi tiến vào ngồi một hồi liền cảm thấy cả người một trận khô nóng.
Nơi này chỉ có một mình nàng ta nên cũng không kiêng dè gì, đầu tiên là cởi bỏ áo choàng, tiếp đó là tới áo khoác nhưng vẫn thấy mát mẻ hơn
Sau đó nàng ta bất giác rơi vào mê man, đợi nàng ta ý thức được có người tới ngự thư phòng thì đã là tình cảnh này.
Người đến không phải là hoàng đế mà là một kẻ toàn thân hôi hám.
Ngự thư phòng trong chốc lát yên tĩnh chỉ còn sót lại tiếng thở gấp của Tề phi.
Lẽ ra Hạ Phóng nên lập tức rời khỏi Ngự Thư Phòng, nhưng giờ phút này, cơ thể hắn ta hoàn toàn bị dục vọng khống chế, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Tề phi, căn bản không nhấc nổi chân.
Trong lòng có một suy nghĩ điên cuồng, Tề phi – nàng ta chính là người phụ nữ của Hoàng đế. Trước kia hắn ta gặp cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng, bây giờ nhìn kỹ, quả nhiên danh bất hư truyền!
Hạ Phóng nghĩ, có lẽ Hoàng đế muốn cho hắn ta nếm thử ngon ngọt, đầu tiên là vũ cơ, bây giờ là phi tử hậu cung! Nếu chẳng phải như vậy, sao người phụ nữ xinh đẹp này lại ở đây vào đúng lúc này?
Hắn ta nghe nói, tiệc rượu qua đi, Hoàng đế còn phải dạo chơi hoa viên, ngắm cảnh cùng sứ thần, hẳn phải một khoảng thời gian nữa mới có thể trở về…
Mà bên đại điện kia là cảnh chén đĩa bừa bộn, dựa theo trình tự, Hoàng đế đứng dậy đầu tiên, dẫn theo sứ thần hai nước và các đại thần đi vào Ngự Hoa Viên, tản bộ một lát cho tỉnh rượu.
Thẩm Nguyệt đứng dậy đi ở đằng sau, bóng hình Tô Vũ bị những đại thần kia che khuất, nàng cũng mất hết hứng thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.