Nói xong, góc váy mềm mại của nàng lướt qua khuôn mặt của Hương Lăng. Thẩm Nguyệt đã rời khỏi Phù Dung Uyển mà không quay đầu lại.
Hương Lăng giật giật ngón tay rồi mở to mắt, hoảng sợ không yên.
Hóa ra Thẩm Nguyệt biết nàng ta đã tỉnh.
Nàng ta vội vàng đứng dậy kiểm tra vết thương của Liễu Mi Vũ. Bây giờ phía trước có lang sói phía sau có hổ báo, một nha hoàn như nàng ta phải làm như thế nào mới đúng đây?
Trên đường trở về Trì Xuân Uyển, Ngọc Nghiên ủ rũ nói: “Bả vai Liễu thị bị trật, chờ tới sáng cánh tay đó bị phế đi cũng là sự trừng phạt đích đáng, sao công chúa lại giúp ả ta chữa nó chứ?”
Thẩm Nguyệt nhếch miệng cười nói: “Mâu thuẫn hiện tại đang đổ lên đầu của Tần Như Lương và Hương Phiến, nếu như sáng mai cánh tay của Liễu Mi Vũ bị phế thì chẳng phải mâu thuẫn lại đổ lên đầu của ta và Liễu Mi Vũ hay sao?”
“Chuyện của Hương Phiến và Tần Như Lương không phải chuyện nhỏ. Để trốn tránh trách nhiệm cũng như giảm bớt áy náy thì Tần Như Lương nhất định sẽ điều tra kỹ lưỡng chuyện này”.
“Cho nên mới nói, một cánh tay của ả ta không đáng gì, để lại cũng không sao”.
Ngọc Nghiên lúc này mới bừng tỉnh: “Thì ra là vậy. Nhưng nếu ngày mai Liễu thị đi gặp tướng quân tố giác thì sao?”
“Thứ nhất, Mi Vũ còn đang tức giận Tần Như Lương cho nên không thể mở miệng. Thứ hai, không phải ta đã nói chuyện với Hương Lăng rồi sao? Nếu nàng ta đã giả vờ ngất đi thì tức là nàng ta không muốn tự rước lấy họa, cho nên nàng ta chắc chắn sẽ khuyên nhủ Mi Vũ. Thứ ba,…”, Thẩm Nguyệt nhướng mày mỉm cười nói: “Mi Vũ biết rõ muốn tố giác thì phải có chứng cớ, nếu như không có chứng cớ thì sao ta có thể thừa nhận được?”
Ngọc Nghiên ngưỡng mộ nói: “Công chúa thật sự quá lợi hại. Nếu như có ai hỏi đến thì nô tỳ sẽ nói đêm nay công chúa và nô tỳ đều ở Trì Xuân Uyển chưa từng ra ngoài”.
Trong Phù Dung Uyển, Hương Lăng vất vả đưa Liễu Mi Vũ vào phòng nằm, sau đó lấy nước lau mặt và bôi thuốc cho nàng ta.
Cơn đau rát khiến cho Liễu Mi Vũ trằn trọc không thể ngủ, nàng ta lờ mờ mở mắt ra thì thấy Hương Lăng đang hầu hạ ở bên giường, hai mắt sưng đỏ.
Hương Lăng vui mừng nói: “Phu nhân, cuối cùng phu nhân cũng tỉnh rồi, phu nhân có thấy đỡ hơn chút nào không?”
Vai của Liễu Mi Vũ không còn đau nhiều nữa nhưng gương mặt của nàng ta thì đang rất đau rát.
Nàng ta bảo Hương Lăng mang gương đến cho mình xem, nhưng khi nàng ta nhìn thấy gương mặt của người trong gương sưng lên như bánh hấp thì liền tức giận đến mức ném chiếc gương xuống đất vỡ tan.
Liễu Mi Vũ đau lòng nằm trên giường, nước mắt chảy dài trên gương mặt, tất cả những gì nàng ta hồi tưởng trong đầu chính là cảnh tượng không thể chịu nổi trong đình nghỉ mát và cảnh tượng Thẩm Nguyệt đang làm nhục nàng ta.
Nàng ta căm hận nắm chặt khăn trải giường, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm Nguyệt, ta nhất định sẽ bắt ngươi trả giá!”
Hương Lăng nức nở nói: “Phu nhân định làm như thế nào?”
Liễu Mi Vũ liếc mắt nhìn nàng ta nói: “Chờ ngày mai khi tướng quân đến ngươi phải kể lại hết những chuyện mà Thẩm Nguyệt đã làm ở đây đêm nay. Ngươi đã biết nói như thế nào rồi chứ?”
Hương Lăng cúi đầu nói: “Nô tỳ có một lời, không biết có nên nói hay không?”
“Nói”.
“Phu nhân nghĩ tướng quân quan trọng hơn hay đối phó với công chúa quan trọng hơn?”, Hương Lăng hỏi.