Nếu biết được sẽ nhận phải kết quả này, nàng ta chắc chắn sẽ không hấp tấp vạch trần Thẩm Nguyệt, nàng ta giờ phút này cũng hối hận tới cực điểm, nhưng tiếc là đã quá muộn.
Bây giờ Tần Như Lương ngay cả một câu cũng không nguyện ý nói chuyện với nàng ta.
Liễu Mi Vũ nhìn chăm chăm Tần Như Lương rời đi, vừa đau vừa hận, nhưng chỉ còn sót lại nỗi bất lực.
Hương Lăng là một người thông minh, ở cửa cung đã loáng thoáng nghe ngóng được tình huống bên trong liền vội vã an ủi: “Phu nhân, ngươi đừng buồn, tướng quân thay người chịu phạt đã chứng minh vị trí của người trong trái tim tướng quân vẫn không thể thay thế được”.
Liễu Mi Vũ hoang mang lo sợ đáp: “Nhưng tại sao chàng ấy không muốn nói chuyện với ta?”
“Tướng quân còn phải truy bắt thích khách, nếu không bắt được thích khách sẽ không có cách nào báo cáo lại với hoàng thượng, có lẽ đợi sau khi chuyện này qua đi liền tốt thôi”.
Tạm thời cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.
Sắc trời đã không còn sớm, Hương Lăng lúc này mới cùng Liễu Mi Vũ rời cung.
Cho đến tận lúc trở về phủ tướng quân thì Liễu Mi Vũ vẫn còn thất hồn lạc phách.
Khi về tới Phù Dung Uyển, đoán được đêm nay Tần Như Lương sẽ không về nên Hương Lăng đã hầu hạ Liễu Mi Vũ tắm rửa nghỉ ngơi.
Sau khi đã hầu hạ Liễu Mi Vũ ổn thỏa thì Hương Lăng mới canh giữ ở bên ngoài.
Trước khi ra ngoài Hương Lăng rõ ràng đã đóng cửa sổ nhưng ngay sau khi Liễu Mi Vũ vừa nằm xuống thì nàng ta đã cảm thấy có gió từ cửa sổ thổi vào, sau đó lại còn có mùi gỉ sắt truyền tới. Cập 𝓷hậ𝙩 𝙩ruyệ𝓷 𝓷ha𝓷h 𝙩ại ﹛ 𝖳r ù𝗺𝖳ruyệ𝓷.𝚅𝓷 ﹜
Liễu Mi Vũ đứng dậy, đang định bảo Hương Lăng đóng cửa sổ lại thì đột nhiên có một bóng đen xẹt qua trước mắt nàng ta sau đó đứng sát sau lưng Liễu Mi Vũ.
Toàn thân Liễu Mi Vũ run lên, nàng ta ngay lập tức định hét lên nhưng đã bị một bàn tay đẫm máu bịt chặt miệng, rồi một giọng nói truyền vào tai nàng ta: “Thiên Tuyết đừng hét, là ta”.
Liễu Mi Vũ vẫn run rẩy, nàng ta cắn chặt môi để ngăn chặn âm thanh sắp thoát ra ngoài.
Nàng ta quay đầu lại liền nhìn thấy một người áo đen, dưới ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn bên ngoài thì nàng nhận ra người này chính là Liễu Thiên Hạc.
Hắn ta trông thật thê thảm, toàn thân đầy thương tích.
Hắn ta có thể tỉnh táo vào lúc này đã là cố gắng lắm rồi.
Mùi máu tanh nồng nặc khiến cho sắc mặt Liễu Mi Vũ tái đi.
Hương Lăng đang ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền mơ mơ màng màng hỏi: “Phu nhân, người muốn đi tiểu đêm sao?”
Liễu Mi Vũ bình tĩnh nói: “Không có việc gì…”, nàng ta muốn bảo Hương Lăng đi ngủ để không phát hiện Liễu Thiên Hạc nhưng sau khi nghĩ lại thì nàng ta biết chắc rằng một mình nàng ta sẽ không thể xử lý vết thương trên người Liễu Thiên Hạc cho nên nàng ta cần có người hỗ trợ.
Sau đó Liễu Mi Vũ lại nói: “Hương Lăng, thắp đèn”.
Liễu Thiên Hạc bị trọng thương lâm vào hôn mê, Liễu Mi Vũ cùng Hương Lăng mất hết một đêm mới xử lý được gần hết vết thương trên người hắn ta rồi để hắn ta nằm ở trong căn phòng sát vách phòng Hương Lăng.
Liễu Mi Vũ thấy tay mình dính đầy máu thì vội vàng rửa sạch nhưng sắc mặt nàng ta vẫn tái nhợt như không còn một chút máu.
Hương Lăng ổn định hơn so với nàng ta, tuy rằng cũng kinh hãi nhưng đã nhanh chóng khôi phục lại, sau đó nàng ta liền hỏi Liễu Mi Vũ: “Phu nhân, người đó là ai, phu nhân có muốn nói cho tướng quân biết không?”