Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 240:




Nhưng bà tử làm sao dám nói ra những chuyện này? Quản gia đã dặn dò không được nhắc đến những chuyện bạo lực mà công chúa đã làm trước mặt tướng quân.
Muốn nói thì cũng chỉ được nói những chuyện tốt, ra sức mà tâng bốc!
Tần Như Lương hỏi: “Nàng ta còn biết y thuật sao?”
Bà tử nói: “Công chúa hiểu biết rất rộng. Nghe Triệu mụ nói công chúa rất giỏi vẽ tranh, còn có thể múa, nói tóm lại là tinh thông cầm kỳ thi họa”.
Tần Như Lương nhớ lại cảnh nàng tự tin nhảy múa dưới ánh mặt trời mùa hạ ngày hôm đó, đúng là cách nhảy múa không hề giống những nữ nhân khác.
Không hiểu sao hắn ta lại tin tất cả những gì mà bà tử nói.
Hóa ra mấy ngày nay đều là do nàng chăm sóc cho hắn ta.
Nàng bụng to vất vả lại phải thức khuya đắp thuốc cho hắn ta đến tận khi cơn sốt của hắn ta hạ xuống mới chịu trở về nghỉ ngơi sao?
Tần Như Lương không phải kẻ tự mãn, thế nhưng trong lòng hắn ta lúc này lại cảm thấy ấm áp lạ thường.
Nữ nhân này chính là nữ nhân mà hắn chán ghét nhất.
Trước đây khi nàng còn là một kẻ ngốc, hắn ta nghĩ rằng tất cả những gì mình cần làm là cưới nàng và nhốt nàng ở trong nhà, nhưng kể từ khi nàng tỉnh táo trở lại thì trong phủ tướng quân đã bao lần xảy ra những biến cố long trời lở đất.
Nàng cũng đột nhiên trở nên vô cùng chán ghét hắn ta.
Tần Như Lương là tướng quân, chỉ cần là nữ nhân mà hắn ta yêu thì hắn ta nhất định sẽ sủng ái che chở bội phần.
Đời này hắn ta yêu nhất là Liễu Mi Vũ, Liễu Mi Vũ cũng là một nữ nhân yếu đuối cần được che chở. Nhưng trong mối quan hệ này chỉ có một mình hắn ta phải trả giá, Mi Vũ luôn cần có tình yêu cùng sự toàn tâm toàn ý của hắn ta nhưng chưa bao giờ có suy nghĩ muốn cùng hắn ta trải qua khó khăn, cùng nhau trả giá như vậy.
Tần Như Lương đột nhiên nhớ tới một ngày trời đổ tuyết rất lâu về trước, Thẩm Nguyệt ngốc nghếch đã đến chính viện để tặng cho hắn ta bộ y phục mùa đông mà nàng tự may.
Khi đó hắn ta chỉ cảm thấy xấu hổ và chán ghét.
Nhưng hôm nay hắn ta lại đột nhiên cảm thấy dường như mình đã bỏ lỡ điều gì đó.
Hắn ta phát hiện nàng không chỉ là một nàng công chúa ngốc nghếch, ở nàng có rất nhiều thứ mà người khác không thể có được, ánh sáng rực rỡ của nàng đã khiến cho hắn ta vô cùng chói mắt.
Nhưng cả đời này Thẩm Nguyệt cũng sẽ không bao giờ vì hắn mà may thêm một bộ y phục nào nữa…
Tần Như Lương nở một nụ cười phức tạp, nhắm mắt lại không nghĩ tới chuyện đó nữa.
Có lẽ vì đang bệnh tật thương tổn cho nên hắn ta mới đâm ra đa sầu đa cảm. Từ khi nào mà hắn ta lại trở nên so đo ai trả giá nhiều hơn ai, lo dài lo ngắn về các mối quan hệ xung quanh mình như thế này?
Tần Như Lương nghe nói Liễu Mi Vũ đang bị bệnh thủy đậu nên không thể đến thăm, hắn ta cũng không thể đến Phù Dung Uyển, vì vậy hắn ta chỉ có thể dặn dò người hầu bảo Liễu Mi Vũ an tâm dưỡng bệnh.
Qua vài ngày, thuốc đắp của Tần Như Lương đã dùng hết, bà tử lại đến Trì Xuân Uyển để lấy thêm.
Ngọc Nghiên đã nghiền thuốc bột đủ liều lượng, liền lấy ra giao cho bà tử.
Bà tử lắp bắp nói: “Công chúa không đi xem tướng quân một chút sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.