Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 249:




Khi hắn ta hộc tốc chạy tới Phù Dung Uyển, vừa mới đạp tung cửa viện, đập vào mắt là cảnh tượng trong viện khiến hai mắt hắn ta lạnh đi, toàn thân như tỏa ra hơi lạnh.
Hương Lăng ngã ở bên cạnh vừa khóc vừa run như cầy sấy, trông thấy Tần Như Lương như trông thấy cọng cỏ cứu mạng, vội vàng hét lên: “Tướng quân! Tướng quân mau cứu phu nhân với!”
Lúc này đây Liễu Mi Vũ đang đứng trong viện, sợ đến mất hồn mất vía. Nàng ta bị một người áo đen bịt mặt uy hiếp, người kia ánh mắt sắc bén, một thanh kiếm dài tì mạnh vào cổ của Liễu Mi Vũ, chỉ cần thoáng dùng sức là có thể lấy mạng nàng ta bất cứ lúc nào.
“Ngươi buông nàng ấy ra!”, Tần Như Lương nhấn mạnh từng từ từng chữ.
Nhưng người áo đen nói: “Không muốn nàng ta chết thì nhường đường cho ta ngay lập tức!”
Bằng trực giác của người luyện võ, Tần Như Lương đoán định rằng người áo đen trước mặt chính là thích khách hành thích trong cung!
Hắn đột nhiên hiểu ra lời mà Thẩm Nguyệt nói có hàm ý gì.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, chẳng trách Tần Như Lương lục soát khắp kinh thành cũng không tìm được, hóa ra hắn ta trốn vào trong phủ tướng quân.
Bây giờ hắn ta còn dám bắt cóc Liễu Mi Vũ!
Toàn thân Tần Như Lương như tràn ra sát khí: “Ta nói lại lần nữa, ngươi thả nàng ấy ra, ta cho ngươi được chết toàn thây!”
Người áo đen bật cười ha hả: “Thả nàng ta ra, há chẳng phải ta không còn đường lui nữa sao? Nghe nói nữ nhân này là nữ nhân mà ngươi yêu nhất, hôm nay nếu ta chết ở đây, kéo theo nàng ta bầu bạn cũng được!”
Liễu Mi Vũ không dám lên tiếng, nàng ta sợ đến mức toàn thân run cầm cập, lặng lẽ rơi nước mắt.
Ánh mắt cầu xin đầy vô tội của nàng ta hướng về phía Tần Như Lương thật đau thương và bất lực.
Người áo đen uy hiếp Liễu Mi Vũ bước từng bước ra khỏi Phù Dung Uyển, Tần Như Lương đành phải lùi về sau.
Lúc này lính gác trong phủ cũng bị thu hút về phía này, bao vây Phù Dung Uyển.
Người áo đen nói với Tần Như Lương: “Chuẩn bị cho ta một con ngựa tốt, ta sẽ ra khỏi thành ngay, sau đó sẽ thả nàng ta, nếu không ta sẽ giết nàng ta!”
Sắc mặt Tần Như Lương cực kỳ khó coi, tên thích khách này chán sống rồi mới dám uy hiếp hắn ta như thế.
Hắn ta đáp: “Ngươi đang đòi đàm phán với ta đấy à?”
Người áo đen cọ cọ thanh kiếm vào cổ Liễu Mi Vũ: “Rốt cuộc ngươi có đồng ý hay không? Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ giết nàng ta ngay bây giờ!”
Liễu Mi Vũ kinh hồn bạt vía khóc thút thít, nhưng chỉ dám phát ra tiếng khóc rất nhỏ.
Lưỡi kiếm bén ngọt kia đã làm rách làn da mịn màng trên cổ nàng ta, máu tươi đã bắt đầu rịn ra.
Ánh mắt Tần Như Lương cực kỳ lạnh lẽo, bị tia máu đó kích động đến mức đỏ ngầu.
Người áo đen kia không hề đùa với hắn ta, hắn ta không thể tiến tới thêm được nữa, nếu không Liễu Mi Vũ sẽ chết.
Thích khách mà hắn đã lùng sục bao lâu nay, đâu thể cam tâm tình nguyện thả hắn ta ra khỏi thành!
Thị vệ xung quanh sẵn sàng đợi thời cơ, chỉ cần Tần Như Lương hạ lệnh, họ sẽ hạ gục người áo đen.
Thế nhưng, hắn ta làm sao có thể trơ mắt nhìn Liễu Mi Vũ chết đi được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.