Lúc này, Tô Vũ đang lấy túi tiền, hắn dốc ngược tiền bên trong ra rồi đếm từng đồng một.
Thẩm Nguyệt nhìn bộ dạng con buôn của hắn, mắt cũng sắp trợn trừng ra ngoài.
Sau khi đếm xong, hắn ngẩng đầu lên nói: “Ôi, vừa lúc chỉ có sáu văn à!”, hắn đưa năm văn cho ông chủ, đầu ngón tay trắng nõn cầm tiền, miệng ôn hòa cười: “Vậy thì gọi hai bát mì đồng tâm đi, một văn còn lại thêm cho nàng quả trứng”.
“Được”.
Thẩm Nguyệt suýt bật ngửa khỏi ghế.
Tô Vũ có lòng tốt nhắc: “Cẩn thận, đừng để bị ngã”.
Thẩm Nguyệt bò từ dưới bàn lên nhìn Tô Vũ nói: “Ngươi cố ý!”
Tô Vũ vuốt góc áo nói: “Vì sao lại nói thế?”
“Ngươi nói xem, ra ngoài đi dạo mà chỉ mang theo mấy văn, ai tin?”
Tô Vũ nói: “Nhưng lúc nãy cô cũng thấy rồi đấy, túi tiền của ta thật sự rỗng tuếch mà, một văn cũng không còn”.
Hắn cực kỳ vô tội nói: “Vốn dĩ còn đem theo một ít nhưng ta đã mua một cái mặt nạ rồi lại mua đèn cho cô thả hết, mặt nạ mười văn một cái, đèn thì mười hai văn một cái”.
Thẩm Nguyệt cười khẩy: “Cho dù là thế thì cộng lại cũng không tới một trăm văn tiền”.
Tô Vũ mỉm cười với nàng: “Ngại quá, dạo này tiền nong không được rủng rỉnh”.
Thẩm Nguyệt sắp vỗ bàn mà cười ha hả rồi: “Ngươi mà không rủng rỉnh ư? Nếu ta nhớ không nhầm, ngươi đường đường là đại học sĩ cơ mà?”
Tô Vũ đáp: “Bổng lộc của đại học sĩ cũng ít ỏi lắm đấy, vả lại ta chỉ là một người dạy học thôi, chẳng có tác dụng gì, chút bổng lộc đó đủ để nuôi gia đình đã khá lắm rồi”.
“Nhưng giường trong nhà ngươi toàn được làm từ tơ lụa tơ tằm thiên nhiên, giá trị khá lớn, bây giờ ngươi mới than nghèo có phải muộn quá rồi không?”
“Thứ đó là người khác tặng mà”.
“Vậy ngươi chắc chắn đã nhận rất nhiều đồ tốt, ngươi nghèo cái con khỉ gì, chắc chắn nhiều tiền hơn ta”.
“Ta liêm khiết lắm, ngày thường không nhận đồ bừa bãi đâu”, Tô Vũ mỉm cười ẩn ý: “Tơ tằm kia là Liên Thanh Châu tặng ta, hắn mới là người giàu nhất”.
Tô Vũ thành công đổ oan cho Liên Thanh Châu.
Thẩm Nguyệt thật lòng muốn tát hắn một cái cho hắn gục xuống bàn, sau cùng đành thỏa hiệp: “Thôi, sáu văn tiền cũng là tiền, dù sao cũng khá hơn là không có. Nếu cứ tính toán với ngươi thế này, chắc ta sẽ bị ngươi chọc cho tức chết”.
“Cô nghĩ được như thế thì tốt”.
Thẩm Nguyệt đột nhiên cảm thấy buồn rầu: “A, tại sao ta phải ra ngoài đi dạo cùng ngươi chứ, ngươi đúng là đồ xui xẻo”.
Sau đó Thẩm Nguyệt nghĩ, dù sao cũng là Tô Vũ bỏ tiền mà, nàng được ăn uống miễn phí, thôi thì nhẫn nhịn vậy.
Bầu không khí ái muội giữa mấy đôi nam nữ kia, nàng có thể ngó lơ được thì ngó lơ, ngó lơ không nổi thì coi như “phụ gia” bỏ thêm vào mì.
Dù sao cũng rất hời, sáu văn tiền có thể ăn tận hai bát mì đã là khá lắm rồi. Ra khỏi nơi này, muốn tìm một bữa ăn khuya có thể tạm coi như hài lòng vừa ý với số tiền ấy, về cơ bản là không thể.
Nếu nàng không ăn, đợi khi vác bụng đói về phủ tướng quân, chắc đã đói đến ngu người luôn.
Đành phải dùng đũa đồng tâm ăn mì, nàng chưa mất trí đến mức hai người ăn chung một bát.
Chưa được bao lâu, hai bát mì nóng hổi đã được bưng lên.