Đợi khi từ bờ sông quay về đường lớn, hoa đăng trên đường xán lạn, thời giờ đã muộn, bóng người đi đường cũng thưa thớt hơn.
Suốt dọc đường Thẩm Nguyệt không trông thấy Ngọc Nghiên và Thôi thị, chẳng biết họ đã quay về phủ chưa.
Thẩm Nguyệt tạm biệt Tô Vũ ở giao lộ: “Tối nay đến đây thôi, ta quay về đây”.
Tô Vũ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.
Nàng nói thêm: “Ngươi cũng về sớm nghỉ ngơi đi”.
Dưới lớp mặt nạ, hắn điềm nhiên cười cười: “Cô bây giờ như thế này, rất tốt”.
“Hửm?”, Thẩm Nguyệt nheo mắt, quay đầu nhìn hắn, không hiểu chuyện gì.
Hắn nhìn qua vai của Thẩm Nguyệt và nói: “Cô nhìn sau lưng cô đi, ai quay về kìa?”
Thẩm Nguyệt nghe thấy nên quay người, vừa khéo trông thấy một bóng người bước đến từ đầu đường bên kia.
Ánh sáng u ám rơi xuống người hắn, tôn lên vóc dáng thẳng tắp như cây tùng, bước đi vững vàng chắc nịch.
Hắn ta không đeo mặt nạ, nhìn qua cũng thấy rõ, đó là Tần Như Lương.
Giờ này hắn ta vẫn còn trên đường, chắc hẳn vừa mới tham gia cung yến trở về, chỉ không ngờ rằng hắn ta không ngồi xe ngựa mà chọn đi bộ.
Chẳng lẽ hắn ta cũng muốn xem đêm Trung Thu ở dân gian náo nhiệt đến mức nào?
Tần Như Lương cũng chú ý tới ánh mắt ở giao lộ, bèn ngẩng đầu nhìn qua.
Hắn ta không nhận ra Thẩm Nguyệt ngay, chỉ cảm thấy bóng dáng của cô gái này có phần quen thuộc.
Tô Vũ trầm giọng nói: “Cô muốn quay về cùng hắn ta vào lúc này?”
Thẩm Nguyệt cụp mắt, khẽ cười: “Đột nhiên không muốn về nữa, đưa ta tới chỗ nào đó thật cao để ngắm trăng đi”.
“Rất tốt, ta cũng đang có ý này”.
Tô Vũ nắm tay Thẩm Nguyệt, hai người lại rảo bước trên đường.
Một cơn gió thổi tới, đèn lồng trên đường lớn đung đưa.
Khi ngang qua người Tần Như Lương, mái tóc dài nàng đột ngột bay lên phấp phới, như có như không sượt qua gò má của Tần Như Lương.
Tần Như Lương khựng lại, lập tức dừng bước.
Thẩm Nguyệt đã đi tới sau lưng hắn, hắn quay lại nhìn bóng lưng của nàng, trầm giọng nói: “Thẩm Nguyệt, trễ thế này rồi cô còn định đi đâu?”
Thẩm Nguyệt dừng bước, hỏi Tô Vũ: “Ngươi nói xem liệu hắn có đuổi theo ngươi không?”
Tô Vũ nói: “Hay là thử xem”.
Nói vừa dứt lời, hai người đã nắm lấy tay nhau, nhanh chân chạy vào trong hẻm nhỏ.
Tần Như Lương thấy người đã chạy mất, chứng tỏ hắn ta không hề nhận nhầm người, nàng thật sự là Thẩm Nguyệt. Lúc này bèn nhanh chân đuổi theo.
“Thẩm Nguyệt! Cô đứng lại đó cho ta!”
Hắn ta cũng không biết được tại sao mình lại phải chạy theo, có lẽ là do thấy Thẩm Nguyệt bỏ chạy.
Đêm hôm khuya khoắt, lại trông thấy nàng với nam tử khác nắm tay đi cùng nhau, Tần Như Lương cảm thấy trong lòng có sự bực tức kỳ lạ.