Lẽ ra hắn ta không nên quan tâm, nhưng hắn ta lại cứ muốn xem thử coi nam nhân đó rốt cuộc là ai.
Thể lực Thẩm Nguyệt không tệ, chạy cũng nhanh đến bất ngờ. Chỉ là nàng không có đôi chân dài như Tần Như Lương, cũng không có sức bền như hắn ta, nếu không có Tô Vũ, nàng bị Tần Như Lương tóm được chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Tô Vũ dắt nàng chạy vào ngõ nhỏ, đột nhiên ôm lấy hông nàng, tung người dùng sức bay lên mái hiên. Bay lướt qua những mái nhà nhấp nhô cao thấp.
Tần Như Lương thấy thế cũng vận khí đuổi theo không bỏ.
Thẩm Nguyệt cảm giác như mình đang bay, cả đường phố đều đang dưới chân nàng.
“Ai da, nhanh quá, bây giờ mà té xuống dưới đó chắc bán thân bất toại luôn!”
“Nhanh quá hả?”, Tô Vũ nhếch môi, ghé sát tai nàng nói: “Nếu chậm hơn nữa thì sẽ bị Tần tướng quân tóm được đấy. Nếu để hắn nhìn thấy mặt ta thì sẽ có chuyện lớn đó nha”.
Thẩm Nguyệt thoáng quay đầu nhìn lại, thấy Tần Như Lương vẫn đuổi theo, cứ như âm hồn không tan.
Hình như hắn ta đang muốn ganh đua cao thấp với Tô Vũ, không tóm được người thì quyết không bỏ qua.
Chân Tô Vũ lướt đi thật nhanh, mũi chân vừa giẫm lên mái nhà, ngói bên dưới đã vỡ vài miếng, rơi xuống đất lạch cạch.
Hắn cực kỳ quen thuộc những con hẻm này, ôm Thẩm Nguyệt rẽ trái quẹo phải, sau đó thì không biết đã đi đến tận nơi nào.
Đầu Thẩm Nguyệt choáng váng, lại bất ngờ thấy Tần Như Lương đã bị bỏ lại khá xa. Xi𝓷 hã𝔂 đọc tr𝗎𝔂ệ𝓷 tại # TRUMT RU𝒀Ệ𝘕.V𝘕 #
Đến phút cuối cùng, Tô Vũ đã hoàn toàn cắt đuôi Tần Như Lương.
Tô Vũ rẽ thêm vài lần nữa, cuối cùng dừng lại ở một nơi có tên là Quan Tinh Lâu.
Quan Tinh Lâu chính là tòa nhà hình tháp cao nhất trong thành, đứng trên đỉnh tháp có thể ngắm được Kinh Đô phồn hoa, ngước lên bầu trời cao, chỉ cần giơ tay ra là đã hái được sao ôm được trăng.
Tô Vũ kéo Thẩm Nguyệt bay lên góc mái ngồi xuống.
Thẩm Nguyệt giơ tay về phía bầu trời đêm, trời trong khí mát, trăng Trung Thu sáng ngời, cực kỳ thư thả thoải mái.
Rốt cuộc Thẩm Nguyệt cũng có cơ hội hỏi hắn: “Tại sao ngươi lại không để cho Tần Như Lương thấy mặt mình? Ngươi sợ hắn ư?”
“Đúng đó, ta sợ chứ”.
Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi bớt diễn lại”.
“Ta nhát gan thật mà”.
“Ngươi nhát gan mà lại lên cao thế này á!”, Thẩm Nguyệt cười nhạo: “Ngươi sợ hắn biết ngươi có võ công, hay là sợ hắn biết ngươi đang ở cùng với ta?”
Tô Vũ nghĩ nghĩ, tiện tai tháo mặt xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp, ánh trăng bàng bạc hắt lên, khiến đôi mắt hắn lại càng trở nên âm u.
Hắn nhìn dãy núi trập trùng xa xa dưới màn đêm, nói: “Biết ta có võ công thì ta sống không thọ, biết ta với cô đi cùng nhau thì cô sống không thọ, cô nói xem ta nên sợ cái nào?”
“Nghiêm trọng đến thế ư? Tần Như Lương mà có biết thì bây giờ hắn cũng chỉ là kẻ tàn phế, đánh không lại ngươi mà”.