Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 323:




Thẩm Nguyệt chưa chủ động chìa tay ra thì Tô Vũ đã đi tới, cầm tay Thẩm Nguyệt, đặt tay lên mạch của nàng, khép mắt chẩn đoán một chút.
“Ngươi mới là đồ có bệnh, đồ điên!”
Tô Vũ thả tay ra, mỉm cười: “Can hỏa hư vượng, tức ngực khó thở, nhìn sắc mặt của cô thì buổi tối không được nghỉ ngơi nhiều, có chút tiều tụy”.
Nói xong, ánh mắt liền rơi vào ngực của Thẩm Nguyệt, sâu xa nói: “Đúng là lớn lên không ít”.
Thẩm Nguyệt nhìn theo ánh mắt của hắn, hướng vào ngực mình, lập tức vừa thẹn vừa giận nói: “Lớn hay không thì liên quan gì đến ngươi? Tô Vũ, ta không ngờ ngươi lại là loại này đấy!”
Tô Vũ lấy ra cuộn da hươu, xếp ngân châm thành một hàng: “Nếu căng tức quá thì cần khơi thông, nếu không sẽ rất khó chịu”.
Tô Vũ vừa vân vê một cây ngân châm, Thẩm Nguyệt đã co lại về phía sau, sợ hãi nhìn hắn: “Cmn, ngươi định châm kim để khơi thông cho ta á? Cái định mệnh, của ta có phải hàng giả đâu, ngươi cho là nó sẽ xẹp xuống như cái túi bóng à? Ngực của ta là hàng thật, không phải đâm trên người ngươi nên ngươi không đau đúng không!”
“Ta chỉ giúp cô khơi thông huyệt vị xung quanh để cô thoải mái hơn thôi mà”, Tô Vũ vô hại nói: “Cô yên tâm, ta sẽ không châm lung tung đâu”.
Thẩm Nguyệt nghĩ, nếu như không châm linh tinh mà chỉ lưu thông huyệt vị thôi thì chắc nàng vẫn chấp nhận được. Hơn nữa ít ra vẫn tốt hơn cách mà Thôi thị nói.
Y thuật của Tô Vũ rất tốt, như vậy vừa an toàn lại vừa đảm bảo.
Thẩm Nguyệt uất ức nói: “Vậy thì ta tạm tin ngươi một lần”.
Tô Vũ đàng hoàng nhìn nàng: “Cô cởi đồ đi nào”.
“…Cởi, cởi đồ?”
“Cô không cởi đồ thì làm sao mà tìm được huyệt vị?”
Thẩm Nguyệt tức tối nói: “Ý của ngươi là ta vẫn phải cởi hết cho ngươi xem?”
“Nếu cô ngại…”
Tô Vũ còn chưa nói xong thì Thẩm Nguyệt đã cắt lời: “Được rồi, ngươi im đi, ôi chao đau ngực quá, cởi, cởi cái con mẹ nhà ngươi!”
Tô Vũ đành phải thả ngân châm xuống, nói: “Có cách không cần cởi vẫn làm được, cô muốn thử không?”
“Cách gì?”
Tô Vũ mỉm cười: “Nếu cô không chê thì ta có thể dùng tay xoa bóp huyệt đạo cho cô, như vậy thì không cần cởi nữa”.
Thẩm Nguyệt cắn răng nói: “Ta rất chê!”
Tô Vũ nghĩ một lúc rồi nhướng mày đề nghị: “Vậy hay là ta dùng cách nguyên thủy nhất, nếu cô không ngại thì ta có thể dùng miệng”.
Thẩm Nguyệt hoàn toàn không ôm hy vọng gì nữa, nằm ra giường: “Ta thấy ngươi đến đây là để cười nhạo ta thì có”.
Tô Vũ khẽ cười: “Sao, ta thành tâm muốn giúp cô mà, chẳng qua là cô không cho ta giúp thôi”.
“Ta cho ngươi giúp ta mới là lạ đấy”.
Tô Vũ không cười nữa, nói: “Đêm nay muộn quá, ngày mai cô bảo nhị nương lấy khăn ấm chườm cho cô, một ngày vài lần, xem có chuyển biến gì tốt không”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.