Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 327:




Hương Lăng quỳ dưới đất, nấc nghẹn: “Công chúa, nếu nô tỳ khai hết ra, bất kể là bị phu nhân hay tướng quân biết, nô tỳ cũng sẽ chết…”
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Ta không định đem ngươi ra đầu sóng ngọn gió, ta chỉ muốn biết rốt cuộc kẻ nào là chủ mưu của chuyện này thôi. Nếu ngươi không nói thì chắc chắn sẽ chết, nhưng nếu ngươi nói, có khi ta còn bảo vệ cho ngươi sống sót được”.
“Phu nhân… phu nhân tự có thuốc giải, muốn đại phu kia mở phương thuốc đó chỉ vì… vì…”
“Vì hại tính mạng của đứa con trong bụng ta đúng không?”, Thẩm Nguyệt bình thản nói.
“Chẳng trách Liễu Mi Vũ trúng loại động ác liệt như vậy mà vẫn thoi thóp được mấy ngày, hóa ra là vì nàng ta đã có thuốc giải, đúng là khó cho nàng ta quá, chịu khổ sở đến mức đó để thực hiện kế hoạch âm hiểm này”.
Thẩm Nguyệt nhìn Hương Lăng, lại nói: “Như vậy thì nàng ta và thích khách là đồng bọn rồi. Nàng ta không chỉ che giấu thích khách mà còn giả vờ mình bị thủy đậu, mời đại phu đến chữa trị cho thích khách, sau này sợ mọi chuyện bại lộ nên mới giả vờ bị bắt cóc, và cho thích khách trốn thoát, bản thân lại trúng độc, khiến Tần Như Lương không thể đuổi theo dấu vết của thích khách và càng không thể nghi ngờ nàng ta, thuận tiện cũng hại ta một phen luôn, đúng chưa?”
Hương Lăng khóc lóc gật đầu.
Thẩm Nguyệt nhìn lạnh lẽo nhưng giọng nói lại cực kỳ dịu dàng: “Hương Lăng, vậy ngươi nói cho ta biết, nàng ta và thích khách là gì của nhau?”
“Nô tỳ cũng không rõ…”
Ngón tay nắm cằm Hương Lăng đột nhiên dùng sức mạnh hơn nữa.
Hương Lăng lắc đầu khóc: “Nô tỳ không biết thật… Nhưng nô tỳ dường như nghe thấy phu nhân gọi hắn ta là ca ca… còn hắn ta, hắn ta gọi phu nhân là Thiên Tuyết…”
“Không phải Mi Vũ mà là Thiên Tuyết sao?”
“Vâng…”
Thẩm Nguyệt không rõ rốt cuộc Liễu Mi Vũ có lai lịch thế nào, chỉ biết rằng nàng ta được Tần Như Lương đem về từ biên quan lúc đánh trận.
Nhưng vì sao nàng ta tên là Thiên Tuyết, sớm muộn Thẩm Nguyệt cũng sẽ tìm hiểu ra.
Thẩm Nguyệt nói: “Lát nữa ta thả ngươi đi, ngươi phải coi như chuyện tối nay chưa hề xảy ra, nhưng ngươi cũng nên biết, nếu ta thật sự truy cứu chuyện này thì ngươi chắc chắn sẽ chết, hoặc nói là khi Mi Vũ biết chuyện tình bại lộ thì chắc chắn sẽ đẩy ngươi ra làm con tốt đầu tiên”.
“Nô tỳ biết…”, đây cũng là điều mà Hương Lăng lo lắng nhất từ trước đến giờ.
Nàng ta vô duyên vô cớ bị Liễu Mi Vũ kéo lại chung một con thuyền, phải về một phe với Liễu Mi Vũ, nên phải cố gắng giữ cho mọi chuyện không bị bại lộ, nếu không nàng ta sẽ thành vật hy sinh ngay.
Nhưng cùng lúc, nếu Liễu Mi Vũ biết nàng ta đã khai ra tất cả thì nàng ta cũng chắc chắn sẽ chết.
Bây giờ nàng ta tiến thoái lưỡng nan.
Nếu Thẩm Nguyệt nói coi như chuyện tối nay chưa hề xảy ra thì Liễu Mi Vũ sẽ không biết nàng ta đã khai ra, có lẽ nàng ta còn có thể sống lay lắt qua ngày,
Vậy rốt cuộc con đường nào mới đúng đây?
Thẩm Nguyệt bình thản nói: “Ta có một con đường để ngươi bo bo giữ mình”.
Hương Lăng ngẩng đầu lên, nước mắt đầm đìa nhìn Thẩm Nguyệt. Thẩm Nguyệt bình tĩnh, tự tin, Hương Lăng hèn mọn không chống lại nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.