Nàng vừa dứt lời thì Ngọc Nghiên đã sợ hãi kêu lên một tiếng rồi nhảy ra khỏi chỗ mình đứng.
Trong khi Thẩm Nguyệt nở nụ cười thì Ngọc Nghiên tức giận nói: “Chuyện đến nước này rồi mà công chúa còn có tâm tình đùa giỡn!”
Cuối cùng, cả hai tiếp tục tìm kiếm trong sân cũng không tìm thấy gì.
Nửa tháng nay Thẩm Nguyệt vừa lo dưỡng sức vừa lo lắng cho tình hình của Bắp Chân trong cung cho nên không có thời gian đến thanh toán chuyện này.
Thẩm Nguyệt không vội trả thù vì nàng biết rõ kẻ đứng sau mọi chuyện là ai, nhưng điều đó cũng không có nghĩa rằng nàng sẽ để cho tên lang trung giang hồ gian ác kia lọt lưới.
Nhưng chuyến đi lần này của nàng đã vô ích.
Nhưng Thẩm Nguyệt có thể chắc chắn một điều, dấu vết trong phòng khách chính là máu thật.
Có lẽ do nàng đã tới muộn mới để cho tên đại phu đó chạy mất, hoặc là ông ta chưa kịp chạy trốn đã bị giết người diệt khẩu.
Nhìn thấy vết máu ở đây thì nàng đoán phần lớn khả năng là ông ta đã bị giết người diệt khẩu.
Nàng chỉ không biết là ai đã giết ông ta mà thôi.
Ngọc Nghiên hỏi: “Công chúa, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Quay về thôi”.
Thẩm Nguyệt mở cửa, nàng chuẩn bị đi ra khỏi sân thì bước chân lại đột nhiên dừng lại.
Ở bức tường đầy dây leo và rêu xanh của con hẻm đổ nát, có một bóng người đang đứng tựa lưng.
Thẩm Nguyệt nghiêng đầu nhìn lại thì thấy một người áo đen tóc đen, một chân đặt trụ trên vách tường, trên những ngón tay thon dài của người đó còn đang gấp mấy chiếc lá xanh, trên miệng cũng đang ngậm một chiếc lá.
Đường nét khuôn mặt của người đó vô cùng hoàn mỹ, đôi mắt dài với hàng lông mi dày đang rũ xuống tập trung nghịch ngợm thứ trong tay.
Dường như chỉ cần một bóng dáng này thôi cũng đã đủ để thắp sáng cả ngõ nhỏ rồi.
Thẩm Nguyệt gọi hắn: “Tô Vũ, sao ngươi lại ở đây?”
Tô Vũ ngẩng đầu, mỉm cười nói với nàng: “A, thật trùng hợp”.
Thẩm Nguyệt giật giật khóe miệng: “Trùng hợp sao? Ngươi đừng nói với ta hôm nay chỉ là tình cờ gặp gỡ”.
Tô Vũ tỏ ra vô tội nói: “Ta thật sự chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi. Cô có tìm được người mình cần tìm không?”
Thẩm Nguyệt dò xét nhìn hắn rồi nói: “Để kẻ đó chạy mất rồi”.
Tô Vũ nói: “Ồ vậy sao? Thật đáng tiếc”.
Nàng không thể tìm được chút manh mối nào trên nét mặt của hắn. Làm sao Tô Vũ biết về nơi này?
Những ngón tay của Tô Vũ dừng lại, hắn mở ra lòng bàn tay khoe cho Thẩm Nguyệt thấy một con dế được gấp bằng lá rất tỉ mỉ xinh đẹp.
Tô Vũ nói: “Sắc thu nồng nàn, ta có thể mời cô cùng đi dạo dưới sắc thu này không?”
Ánh nắng chiếu xiên phía trên bức tường, chiếu rọi vào khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của hắn. Hàng lông mi dày của hắn rũ xuống in bóng ở mi mắt bên dưới khiến cho ánh mắt của hắn trông càng thêm sâu sắc.
Thẩm Nguyệt liếc nhìn hắn, nở nụ cười tinh quái nói: “Ngươi mời ta đi dạo mùa thu? Ngươi thật sự không tìm được người khác đi dạo cùng hay sao mà còn nhớ đến ta?”