Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 355:




Lời vừa thốt ra, Ngọc Nghiên và Thôi thị đều khựng lại một chút.
Không nghe thấy tiếng của Triệu thị ngoài sân, hắn ta đã đến đây từ lúc nào?
Bắp Chân đang ngủ trên giường, Thẩm Nguyệt không nhanh không chậm bước ra từ bức bình phong, thuận miệng nói: “Đúng vậy, chỉ có hắn là chu đáo nhất thôi, ăn mặc chơi đùa gì đều không thiếu”.
Tần Như Lương nói: “Trong phủ tướng quân cũng có những thứ này, không cần phải dùng đồ hắn ta mang tới. Nếu ta nhớ không lầm thì trong cung cũng thường xuyên ban thưởng vải vóc, lấy về làm quần áo cho đứa nhỏ là được”.
Thẩm Nguyệt lấy ấm trà rót một chén, nói: “Sau này đứa nhỏ cũng không mang họ Tần, đồ trong phủ tướng quân thì cứ giữ lại cho hài tử của Mi Vũ hay Hương Phiến dùng đi. Ta thấy đồ của Thanh Châu mang đến cũng rất tốt, món nào cũng được chọn lựa rất kỹ”.
Tần Như Lương đứng trước mặt Thẩm Nguyệt, cúi đầu nói: “Thẩm Nguyệt, cô nên kiềm chế lại một chút đi. Gióng trống khua chiêng đi hẹn hò với nam nhân khác, đêm hôm khuya khoắt không về, còn nhận những thứ mà người khác đưa tới cho hài tử, cô ném ta ở đâu?”
Thẩm Nguyệt cong môi cười: “Hình như chính ngươi là người nói Liên Thanh Châu mới là phụ thân của hài tử, ta nhận những thứ phụ thân đứa nhỏ cho thì có gì sai đâu?”
“Tốt nhất ngươi đừng nên lấy cái danh nghĩa phu thê đó đè lên đầu ta, đúng lúc hôm nay Liên Thanh Châu đến, ta sẽ thử hỏi thăm chuyện của ngươi và Thiên Tuyết”.
Sắc mặt Tần Như Lương chợt thay đổi.
Thẩm Nguyệt cụp mắt xuống, nhìn ánh nến hắt lên vạt áo tinh tế kia, lại nói: “Ngươi nhìn lại mình xem, trên mặt chỉ toàn vẻ ghen tị, thứ cho ta hỏi một câu, Tần tướng quân, đừng nói ngươi định lãng tử quay đầu, đi yêu ta đấy nhé?”
Tần Như Lương mím môi.
Đến tận lúc này hắn ta vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện đó.
Thế nhưng hắn ta lại ngày càng để ý.
Thẩm Nguyệt bất thình lình hắt chén nước lên vạt áo hắn, dập tắt đi ánh nến trên đó, nước bắn tung tóe lên cằm Tần Như Lương.
“Cô yên tâm, ta sẽ không yêu cô”, Tần Như Lương nói: “Nhưng ta mong cô hãy làm tốt bổn phận của một thê tử trong khoảng thời gian này”.
Nàng híp mắt, hờ hững nói: “Không có là được rồi, mong là ngày nào đó Tần tướng quân đây không nuốt lại những lời đó. Xí, một kẻ sủng thiếp diệt thê lại nói về bổn phận với ta, ngươi có biết là buồn cười lắm không, cút”.
Thẩm Nguyệt còn chưa ra tay thì Ngọc Nghiên đã xông tới, chặn trước mặt Thẩm Nguyệt, nói với Tần Như Lương: “Tần tướng quân, sắc trời đã tối, công chúa nhà ta không muốn nói chuyện với ngươi, ngươi nên quay về đi!”
Tần Như Lương liếc nhìn Thẩm Nguyệt một cái, nói: “Sau này tốt nhất không nên cho Liên Thanh Châu vào phủ, để người ta lại nói ra nói vào”.
Thẩm Nguyệt cười nhạo, nói: “Ta không mời hắn vào phủ, sau này ta chỉ ra ngoài chơi bời, chắc là được chứ nhỉ”.
Tần Như Lương ra khỏi Trì Xuân Uyển, cực kỳ ảo não vì bản thân mình không thể kiềm chế được đôi chân mình, cứ đi đến chỗ Thẩm Nguyệt.
Hắn ta thừa nhận, bản thân mình không muốn thấy kẻ khác đưa món này đồ nọ đến chỗ Thẩm Nguyệt, hắn ta thấy Thẩm Nguyệt đang dỗ đứa nhỏ, tỳ nữ lo sắp xếp quần áo thì lại chướng mắt!
Sau đó Tần Như Lương lại đến Hương Tuyết Uyển.
Lúc đó, Hương Phiến vốn đã ngủ rồi, nghe nói Tần Như Lương đến lại bật dậy, đi ra cửa nghênh đón.
Sắc mặt Tần Như Lương lạnh lẽo như băng giá, chẳng nói chẳng rằng kéo Hương Phiến vào phòng.
Hắn ta xé rách quần áo Hương Phiến, chẳng có màn dạo đầu nào đã xông thẳng vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.