Vì thế Thẩm Nguyệt lại hất vạt áo ngồi xuống, tùy tiện viết một ngày sinh tháng đẻ nào đó.
Tiên sinh bấm tay trong chốc lát, hoảng hốt nói: “Công tử, thứ cho ta nói thẳng, sắp tới ngươi sẽ có đại nạn thấy máu!”
Thẩm Nguyệt bèn đưa tay vỗ đầu lão ta một cái: “Đại nạn thấy máu cái đầu ngươi, mấy tên thần côn như ngươi lúc nào cũng có một câu đó, không biết đổi mới đi hả?”
“Này, ngươi xem mệnh thì cứ xem, đang yên đang lành lại đi đánh người là sao?”, tiên sinh không phục.
Thẩm Nguyệt chống tay lên bàn, buồn cười nói: “Ngươi biết tính phải không, tại sao không tính được việc mình sẽ bị đánh? Ngươi thử nói thêm một câu nữa xem, đoán coi mình sẽ bị đánh thêm bao nhiêu cái nữa?”
Tiên sinh bực mình hất tay áo: “Bỏ đi, bỏ đi, ta không lấy tiền của ngươi là được chứ gì, ngươi đi đi!”
Thẩm Nguyệt cũng không vội, giữ lấy cán bút của lão ta hỏi: “Ngươi bị mù hả?”
“Ngươi mới mù ấy! Chỉ là mắt ta hơi nhỏ thôi!”
“Ta thấy ngươi làm ăn thế này cũng khó khăn nhỉ, dù sao cũng phải chờ có ai tới thì mới lừa được người đó thôi”, Thẩm Nguyệt nói: “Ta thuê quầy của ngươi dùng một chút, ngươi giúp ta viết chữ, ta trả tiền thuê cho ngươi, sao? Kiếm được nhiều tiền hơn cái nghề thầy tướng số của ngươi đấy”.
Bát tự tiên sinh đang rầu rĩ vì miếng cơm manh áo, định đổi nghề, nào ngờ lại có việc làm ăn lâu dài tìm tới tận cửa.
Lão ta sảng khoái đồng ý, cũng bàn xong giá cả với Thẩm Nguyệt.
Bảng hiệu được sửa lại, từ “Bán Tiên Sống” thành “Cho Vay Vốn Nhỏ”. Tuy lão ta cũng không biết cho vay vốn nhỏ là cái quái gì.
Thẩm Nguyệt chuyên nhắm vào những kẻ mê cờ bạc tầm trung, ăn mặc bình thường hơn cả chữ bình thường. Chờ bọn họ thua sạch trong sòng bạc rồi nàng lại tung mồi nhử ra, có thể cho họ mượn một số tiền nhỏ để đi lấy lại vốn, nhưng thời hạn trả không được quá ba ngày, ba ngày sau phải trả cả gốc cả lãi.
Tất nhiên lãi rất cao, mượn năm lượng bạc phải trả sáu lượng, mượn mười lượng phải trả mười hai lượng.
Đại Sở chỉ quan tâm đến khế ước, chỉ cần có giấy trắng mực đen cộng thêm con dấu hoặc dấu tay là đã có hiệu lực. Đến lúc đó mà không chịu trả tiền, có thể cáo quan.
Ngày đầu tiên Thẩm Nguyệt đã lôi kéo được một kẻ mê đỏ đen tới ký giấy, mượn mười lượng bạc.
Ngọc Nghiên ngồi bên cạnh nhìn mà thấy đau lòng, vậy là mười lượng bạc cứ thế bay mất rồi.
Nàng ta hỏi: “Công tử, nếu hắn ta chạy mất và không trả tiền thì phải làm sao bây giờ?”
“Chạy mất?”, Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: “Ngươi nói xem, đi vào sòng bạc sâu như biển, những con nghiện bạc đó sẽ dễ dàng chạy mất à?”
Những người mà Thẩm Nguyệt đồng ý cho mượn tiền đều đã được nàng tìm hiểu kỹ, họ đều là những người cắm cọc ở sòng bạc Thiên Kim, người trong sòng bạc đều rất quen mặt họ.
Khó khăn lắm mới có thể quen thuộc ở một sòng bạc, không thể bỏ đến sòng khác được, huống hồ mấy lượng bạc cũng không là gì với mấy gia đình có điều kiện.
Thẩm Nguyệt chỉ tạm thời cấp cứu cho bọn họ mà thôi.
Kết quả, ba ngày sau không thấy người kia đến trả tiền nữa.
Ngọc Nghiên lo lắng nói: “Đó, nô tỳ đã nói là người ta không trả mà”.
Thẩm Nguyệt tìm được người kia trong sòng bạc, lấy giấy tờ ra cho người đó nhìn, híp mắt nói: “Đại ca, ngươi có quên điều gì không nhỉ?”