Phàm là người bình thường ra vào sòng bạc sẽ đều được vay tiền, nếu không trả nợ được thì phải ra bến tàu lao động kiếm tiền.
Bến tàu đang thiếu nhân công, Thẩm Nguyệt đã nói chuyện với quản sự bến tàu trước, có thể dẫn người đến làm, tiền công thì trả theo ngày.
Ban đầu Ngọc Nghiên không hiểu lắm, cho đến khi nàng ta thấy mấy người dân thường ban đầu ngày nào cũng ra vào sòng bạc giờ phải đến bến tàu lao động kiếm tiền để trả nợ thì mới hiểu ý của Thẩm Nguyệt.
Dùng mồ hôi nước mắt của mình để đổi lấy tiền thì sẽ không nỡ đem tiền đi cược như trước nữa.
Ngọc Nghiên vui mừng nói: “Công tử có ý tốt quá, giúp bọn họ kịp thời hiểu ra, quay đầu là bờ”.
Tiên sinh bát tự tên là Lưu Nhất Quái, lẩm bẩm: “Nhưng làm việc tốt kiểu đó, đến lúc đắc tội ai cũng không biết, chẳng phải là sẽ gặp họa diệt thân hay sao”.
Thẩm Nguyệt cầm quạt định đập tới, Lưu Nhất Quái đã nói: “Rồi rồi, coi như ta chưa nói gì”.
Sòng bạc Thiên Kim vắng bóng một vài con nghiện thì không còn náo nhiệt như xưa nữa, đại đường trước giờ luôn rộn ràng nay lại tĩnh lặng hơn nhiều.
Khi quản sự nộp doanh thu tháng này của sòng bạc lên, ông chủ có vẻ không hài lòng.
“Sao tháng này kiếm được ít vậy?”
Quản sự khổ sở nói: “Bên ngoài có người làm nghề cho vay tiền, không rõ lai lịch ra sao mà kéo hết người trong sòng bạc chúng ta qua đó, không còn ai vay tiền của sòng bạc nữa, đấy là thiếu mất một phần doanh thu. Ngoài ra, có rất nhiều người vì không trả nổi tiền nên phải rời sòng bạc, ra bến tàu kiếm tiền trả nợ…”
“Khốn kiếp!”, ông chủ phẫn nộ: “Mặc kệ có lai lịch gì, phá cho ta!”
Thế nên hôm ấy, khi Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên cùng Lưu Nhất Quái vừa dọn sạp ra thì một đám người từ trong sòng bạc Thiên Kim đã xông tới, không nói hai lời liền đuổi theo cả ba.
Rõ ràng là đến để phá tiệm.
Đối phương thế mạnh người đông, lúc này chạy là thượng sách.
Lưu Nhất Quái chạy nhanh nhất nhóm, nói: “Ối giời ơi, bảo sao hôm nay mí mắt ta cứ giật mãi! Hóa ra là có tai họa cỡ này!”
“Dừng lại! Không được chạy!”
Thẩm Nguyệt kéo tay Ngọc Nghiên chạy hết sức về phía trước, lúc đến ngã rẽ thì Thẩm Nguyệt giao Ngọc Nghiên cho Lưu Nhất Quái: “Đưa Ngọc Nghiên trốn đi mau, ta sẽ đánh lạc hướng chúng! Nếu ngươi không bảo vệ được Ngọc Nghiên thì ta sẽ chém ngươi đấy!”
Thẩm Nguyệt chủ động muốn đi dụ địch, Lưu Nhất Quái cầu còn không được, bèn kéo Ngọc Nghiên chạy sang hướng khác.
Sắc mặt Ngọc Nghiên trắng bệch, cố gắng giãy giụa: “Công tử!”
Thẩm Nguyệt lúc này cũng kệ, dẫn đám người kia qua con ngõ khác.
Đối phương đều cầm vũ khí, nếu cứng đối cứng thì Thẩm Nguyệt chắc chắn sẽ không đấu lại, nên nàng liều mạng chạy về phía nha môn quan phủ.
Nàng không tin đám người này có thể trắng trợn đánh nhau giữa nha môn.
Kết quả còn chưa đến nơi thì nhóm người kia đã phân thành hai đội chặn đánh Thẩm Nguyệt.
Đang định đánh nhau thì đột nhiên một tiếng nói ôn hòa vang lên: “A Nguyệt”.