Hương Phiến không muốn tranh đấu với Thẩm Nguyệt, nhưng Thẩm Nguyệt không làm gì, tại sao Tần Như Lương lại vì sự yêu hận với Thẩm Nguyệt mà trút lên người nàng ta chứ!
Nếu người phụ nữ dưới thân hắn ta không phải nàng ta mà là Thẩm Nguyệt thì Tần Như Lương sẽ còn mạnh bạo như thế sao?
Chắc là không đâu.
Tần Như Lương không nỡ làm thế với Liễu Mi Vũ, càng không dám làm gì Thẩm Nguyệt, cho nên chỉ có nàng ta mới trở thành công cụ phát tiết của Tần Như Lương.
Bởi vì nàng ta có xuất thân nha hoàn, nàng ta không quan trọng!
Hương Phiến nhìn mình trong gương, lẩm bẩm: “Công chúa, ta không muốn tranh đấu với ngươi, nhưng cứ thế này thì ta sẽ chết mất”.
Hương Phiến thoa son điểm phấn cho bản thân trở nên thật lộng lẫy.
Hôm anh đẹp trời, nàng ta ra khỏi viện đi dạo, ở lại hoa viên mấy phút rồi đi đến Phù Dung Uyển.
Nhiều ngày không gặp, Liễu Mi Vũ vẫn yếu ớt như cũ, chỉ là Phù Dung Uyển trông tiêu điều xác xơ hơn nhiều.
Kẻ thù gặp mặt đỏ cả mắt.
Hương Phiến nói: “Ta không đến để tranh chấp với ngươi, ta đến tìm ngươi nói chuyện”.
Hương Phiến ở lại Phù Dung Uyển một lúc lâu, đến gần trưa mới rời đi.
Đêm đến, Ngọc Nghiên vào phòng Thẩm Nguyệt: “Công chúa, Hương Lăng đến ạ”.
Thẩm Nguyệt nhướng mày, nói: “Cho vào đi”.
Hương Lăng có tin tức gì thì cũng chỉ dám đến báo cho Trì Xuân Uyển vào ban đêm,
Không bao lâu, Ngọc Nghiên đưa Hương Lăng vào phòng.
Hương Lăng dập đầu nói: “Nô tỳ bái kiến công chúa”.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Muộn thế này rồi, ngươi đến có việc gì không?”
“Nô tỳ nghe lời dạy của công chúa, có tin tức gì thì đến bẩm báo cho công chúa ngay”.
“Ngươi nói đi”.
“Hôm nay Hương Phiến đến Phù Dung Uyển, ngồi nói chuyện với nhị phu nhân một lúc”.
Thẩm Nguyệt ung dung nói: “Hai người đó chẳng phải căm thù nhau lắm sao, thế mà lại bình tâm hòa khí ngồi nói chuyện được, họ nói gì thế?”
Hương Lăng nói: “Hương Phiến không phải đến để giễu võ dương oai với phu nhân, hình như nàng ta… không hòa hợp với tướng quân. Hôm nay, nàng ta cởi áo ngay trước mắt phu nhân trong Phù Dung Uyển, nô tỳ cũng tận mắt chứng kiến, toàn thân nàng ta là vết bầm”.
Thẩm Nguyệt trầm ngâm nói: “Tiếp tục đi”.
Hương Lăng nói tiếp: “Những ngày qua tướng quân đêm nào cũng ở lại Hương Tuyết Uyển, Hương Phiến nói những vết thương kia… đều là do tướng quân gây ra, nhưng những cái đó không quan trọng. Điều nô tỳ muốn nói với công chúa là, lúc tướng quân ân ái với Hương Phiến thì tướng quân lại… gọi tên công chúa”.
Cả căn phòng lập tức thay đổi sắc mặt.
Là phụ nữ sẽ đều hiểu điều này có ý nghĩa gì, càng không nói đến Liễu Mi Vũ.