Ngọc Nghiên hoảng loạn, thấy trên giường chỉ có một mình Thẩm Nguyệt, không khỏi hỏi: “Đứa bé đâu rồi? Bắp Chân đâu rồi?”
Thôi thị quay đầu đi ra: “Ở chỗ Triệu thị, ta đến ôm về”.
Tiếng khóc của đứa bé vang lên từ căn phòng của Triệu thị.
Thôi thị đá bay cửa phòng của Triệu thị, dưới ánh đèn mờ mịt, thân thể Triệu thị run lên bần bật. Bà ta đang che miệng Bắp Chân lại để Bắp Chân không khóc nữa.
Bắp Chân yếu dần, tiếng khóc cũng giảm đi, nhưng Triệu thị không dám sơ xuất, một mực không buông tay.
Đến khi thấy Thôi thị đi vào Triệu thị đã biết chuyện tối nay thất bại.
Tướng quân và công chúa không thể thành đôi.
Thôi thị mặc kệ tình cảm ngày thường, tát vào mặt Triệu thị, nói: “Công chúa chưa từng bạc đãi ngươi mà ngươi lại dám làm ra chuyện hạ lưu bẩn thỉu như thế!”
Triệu thị không dám đánh trả.
Thôi thị đoạt lấy Bắp Chân, thấy Bắp Chân bị che miệng đến xanh mặt, vội vàng vỗ lưng bé cho thuận khí.
Tiếng khóc của Bắp Chân rất to và rõ, Thôi thị dỗ một hồi rồi nói: “Bắp Chân ngoan, không sao rồi, nhị nương sẽ đi tìm người chữa trị cho mẹ của Bắp Chân nhé, đừng khóc”.
Bắp Chân giống như hiểu được lời Thôi thị nói, dần ngưng lại tiếng khóc.
Thôi thị lạnh lùng nhìn Triệu thị rồi nói: “Nếu ta đến muộn nữa thì Bắp Chân sẽ bị ngươi bịt mồm đến chết đấy! Đến lúc ấy ngũ mã phanh thây ngươi cũng không bồi thường được tội lỗi của ngươi đâu! Ngươi tốt nhất là ở trong phòng này đi, chờ ngày mai công chúa khỏe lại rồi xử lý ngươi!”
Thôi thị lạnh lùng quay đi, mặc kệ Triệu thị ngã dưới đất. Sau khi sắp xếp cho Bắp Chân xong, khóa cửa phòng Triệu thị lại rồi Thôi thị mới đi bẩm báo cho Tô Vũ.
Lúc Tô Vũ đến thì Thẩm Nguyệt vẫn còn đang mơ hồ.
Nàng cảm nhận được một bàn tay mát lạnh nắm chặt mình, giống như gió mát mùa hè mà cũng lại như làn sương mùa đông.
Tô Vũ đi cùng Thôi thị, Ngọc Nghiên biết Tô Vũ không phải người ngoài, vẫn nằm trong phạm trù cho phép đến gần công chúa.
Trên đường đến đây, Tô Vũ đã lệnh cho Thôi thị phải làm gì.
Tô Vũ vừa đến, Thôi thị đã kéo Ngọc Nghiên đi lấy nước nóng với mình.
Nếu là đàn ông thì không cần lo ngại, trúng thuốc thì chỉ cần ngâm nước lạnh là tỉnh táo như cũ.
Nhưng Thẩm Nguyệt lại là nữ, thân thể yếu hơn, có thể sẽ bị phản ứng không tốt, nếu nhiễm cảm lạnh thì càng tệ.
Tô Vũ cần giúp nàng bài xuất dược tính ra ngoài, nếu không thì nàng sẽ phải chịu giày vò khổ sở.
Thẩm Nguyệt cảm nhận được sự mát lạnh của tay hắn, bèn gối đầu lên tay hắn, khí tức này khiến nàng an tâm.
Nàng chớp mắt nhìn dung mạo mơ hồ trước mặt, cố gắng nói: “Tô Vũ?”
Giọng nói triền miên kia khiến lòng người tan chảy.
Tô Vũ ừ lại.
Nàng cố sức híp mắt lại nhìn hắn cho rõ hơn, rồi bỗng nhiên giơ tay lên chạm vào mi tâm của hắn: “Sao ngươi lại nhíu mày?”
Tô Vũ khẽ nói: “Ta muốn giúp cô giải dược, nhưng cô cứ bắt lấy tay ta không thả, ta có phải ba đầu sáu tay đâu”.