Thẩm Nguyệt lạnh nhạt nói: “Giờ bà ta đang ở đâu rồi?”
Thôi thị đáp: “Đêm qua nô tỳ sợ bà ta chạy nên khóa bà ta trong phòng, chờ công chúa xử trí”.
Ngừng một chút rồi nói tiếp: “Đêm qua Triệu mụ sợ Bắp Chân khóc rống lên nên cứ bịt miệng Bắp Chân, nếu chậm thêm chút nữa, chỉ e Bắp Chân sẽ…”
Ánh mắt Thẩm Nguyệt lạnh đi: “Dẫn bà ta đến đây”.
Thôi thị liền mở cửa phòng, đưa Triệu thị ra ngoài.
Qua một đêm, Triệu thị giống như già đi mấy tuổi, tóc hoa râm, mặt tiều tụy, đến trước mặt Thẩm Nguyệt chưa kịp nói gì đã nghẹn ngào.
Thẩm Nguyệt mặt không đổi sắc: “Khóc cái gì, biết mưu kế không thành cho nên tiếc à?”
“Nô tỳ biết chuyện này là nô tỳ sai… Nhưng nô tỳ chỉ mong công chúa và tướng quân…”
Thẩm Nguyệt nuốt một ngụm trà, lạnh lẽo nhìn bà ta: “Mong ta và tướng quân làm sao? Ân ân ái ái à?”
Nàng thả chén trà xuống, mặt lạnh như tiền: “Triệu mụ, ngươi là lão nhân trong phủ, không phải là nhìn Tần Như Lương trưởng thành hay sao, ngươi cũng không biết hắn ta là cái dạng gì à?”
Triệu thị há mồm, rưng rưng nói: “Nhưng dù gì cũng là tướng quân, là trượng phu của công chúa mà!”
“Trượng phu của ta? Hắn ta có ngày nào thực hiện nửa phần trách nhiệm với ta chưa?”, Thẩm Nguyệt đứng dậy, đi ra trước mặt Triệu thị, nói tiếp.
“Triệu mụ, ta cứ tưởng mặc dù ngươi trung thành tuyệt đối với Tần Như Lương nhưng vẫn biết phân biệt phải trái. Nay ta thấy là do ta đã nhìn nhầm ngươi rồi, thôi, đến hôm nay, chúng ta coi như cạn tình cạn nghĩa”.
Triệu thị ngẩng đầu, nước mắt ngập tràn, thấy sắc mặt lạnh lẽo của Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt lại hỏi: “Ngươi có biết mình suýt thì giết chết Bắp Chân không?”
“Nô tỳ không cố ý… Nô tỳ cũng rất đau lòng, nô tỳ chỉ không muốn Bắp Chân khóc…”
Thẩm Nguyệt híp mắt, chậm rãi nói: “May là Bắp Chân không sao, nếu không ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây”.
Triệu thị hơi run rẩy, Thẩm Nguyệt quay đi, không nhìn bà ta nữa: “Thuốc kia ở đâu ra?”
“Thuốc, thuốc gì ạ… Nô tỳ không biết…”
“Ngươi nói ngươi không biết, tối qua ngươi dâng trà bánh, khi Ngọc Nghiên ra sân viện thì bị đổ thuốc, tại sao ngươi không nói, tại sao lại phải cho Thôi thị và Ngọc Nghiên vào trong phòng, sau đó đi gọi Tần Như Lương đến?”
Triệu thị cắn răng phủ nhận.
Thẩm Nguyệt lạnh lùng hung dữ nói: “Nhị nương, vào phòng bà ta lục soát”.
Triệu thị lập tức hoảng sợ.
Trước đây bà ta rất ít làm chuyện như này, trước khi làm đâu có chuẩn bị. Huống hồ tối qua sau khi xảy ra chuyện, bà ta bị Thôi thị nhốt lại, vốn không có cơ hội tiêu hủy chứng cứ.
Thôi thị lập tức đến phòng Triệu thị lục soát, chỉ lúc sau đã tìm ra hai chai thuốc, bên trong còn có thuốc mê chưa dùng hết.
Thẩm Nguyệt bày hai chai thuốc xanh đỏ trước mặt Triệu thị nói: “Triệu mụ, đây là cái gì?”
“Công chúa, nô tì…”
“Ai đưa thuốc này cho bà?”, Thẩm Nguyệt quan sát vẻ mặt bà ta, hỏi: “Bà nói thật cho ta, là Mi Vũ hay Hương Phiến?”
Triệu thị lắc đầu quầy quậy: “Không có ai cả… là nô tỳ nhất thời hồ đồ…”
“Mi Vũ không thể nào cam tâm dâng Tần Như Lương lên giường của ta, là Hương Phiến đúng không?”
Triệu thị vẫn lắc đầu.