Nhưng bây giờ giọng điệu của nàng đã không còn tự tin như trước nữa, hình như có hơi chột dạ, cứ như muốn chạy trốn.
Đường dưới chân không được bằng phẳng, Thẩm Nguyệt vừa đi là vấp, Tô Vũ có lòng tốt kịp thời đỡ nàng, hắn dịu dàng nói: “Đừng đi vội, cô không muốn trả lời thì thôi, ta cũng không ép hỏi cô nữa”.
Ngừng một chốc, hắn lại nói: “Lần này bỏ qua, nhưng sau này không được đến Minh Nguyệt Lâu, ta không muốn cô vì thương hại ai mà khiến bản thân mình gặp họa”.
Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi bớt suy đoán tâm tư của người khác đi”.
“A Nguyệt vẫn luôn mạnh miệng nhưng mềm lòng nhỉ”.
Thẩm Nguyệt trợn mắt: “Ngươi nghĩ ta mạnh miệng nhưng mềm lòng giống ngươi à. Lúc nãy ngươi còn mua Hương Phiến một đêm để phục vụ mấy tên ăn mày đó”.
Tô Vũ làm như vô hại nói: “Có thể lập trường khác nhau, rõ ràng là ta đang làm việc thiện, làm người tốt việc tốt. Bỏ vài đồng đuổi ăn mày chi bằng để họ có nơi che mưa che nắng một đêm”.
“Ngươi dẹp đi!”, Thẩm Nguyệt không muốn cãi nhau với hắn nữa chỉ đành nói: “Chẳng phải ngươi rất nghèo sao, ra ngoài chỉ đem theo vài cắc bạc, lúc làm chuyện xấu thì lại hào phóng như thế”.
Tô Vũ nói: “Có kinh nghiệm lần trước nên hôm nay ra ngoài ta đem theo một ít”.
Khi đi đến đầu ngõ, ánh đèn trên phố dường như càng trở nên ảm đạm mông lung.
Tô Vũ nắm lấy cánh tay Thẩm Nguyệt để dừng bước chân nàng lại, nhẹ giọng nói: “Lần trước không phải cô nói muốn mời ta ăn cơm sao? Hẹn hai ngày sau được không?”
Không đợi Thẩm Nguyệt đáp lại thì Ngọc Nghiên đã tiến lên phía trước.
Thẩm Nguyệt cảm thấy rất kỳ lạ, không phải vừa nãy nàng mới cãi nhau với Tô Vũ sao? Sao bây giờ lại hòa hảo như vậy?
Nhắc đến chuyện mời cơm thì cũng không phải là nàng không mời nổi, nàng cũng phải đáp tạ hai lần hỗ trợ của Tô Vũ, thế là Thẩm Nguyệt buồn bực gật đầu nói: “Cứ chọn thời gian mà ngươi cảm thấy thuận tiện đi. Ngọc Nghiên, chúng ta trở về”.
Ngọc Nghiên thấy bầu không khí giữa hai người không đúng lắm thì liền nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, cả gan hỏi Tô Vũ: “Ngươi, rõ ràng ngươi ức hiếp công tử nhà ta!” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tô Vũ híp mắt liếc nhìn, Ngọc Nghiên lập tức biến mất.
Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên đi phía trước, Tô Vũ cứ đi theo phía sau cho đến khi hắn nhìn thấy Thẩm Nguyệt bước vào cổng phủ tướng quân một cách an toàn.
Ngọc Nghiên nhìn thấy Thẩm Nguyệt rầu rĩ không vui cho nên vừa tiến vào Trì Xuân Uyển đã không nhịn được phải hỏi: “Công chúa, có phải Tô đại nhân ức hiếp người hay không, người nói cho nô tỳ biết, nô tỳ sẽ cùng người xử lý hắn!”
“Lúc hai người ở trong ngõ tối, hắn, hắn,… có làm gì công chúa không?”
Thẩm Nguyệt hoàn hồn lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang vô cùng lo lắng của Ngọc Nghiên thì nói: “Công chúa của ngươi là người tùy tiện như vậy sao? Nếu thật sự muốn làm chuyện gì thì ta còn không biết chọn chỗ tốt hơn để làm à?”
Ngọc Nghiên thấy Thẩm Nguyệt vẫn ăn mặc chỉnh tề, ngoại trừ đầu tóc có chút rối thì không có chuyện gì nghiêm trọng.
Ngọc Nghiên vẫn lo lắng nói: “Vậy thì tại sao công chúa lại ủ rũ như vậy, Tô đại nhân hẳn đã khiến công chúa không vui”.
Thôi thị nghe được động tĩnh liền đi ra mở cửa.
Ánh đèn vàng trong nhà đổ ra ngoài.