Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 445:




Đại thể là vì đã có Liễu Mi Vũ làm nền, khiến nàng một chút không toát lên vẻ tội nghiệp chăng?
Tần Như Lương hiếm khi bình tĩnh lại mà nói vài câu với Thẩm Nguyệt.
“Tĩnh Nguyệt, là cô nợ nàng ấy”.
“Ta làm thế nào lại nợ nàng ta rồi?”
“Trước đây ta không hận cô nhiều như vậy, cho dù biết ta cứu được cô trong trận cung biến đó, ngăn cản thánh thượng một kiếm chém chết cô, là do người khác dày công trù tính nhưng ta cũng chưa từng hối hận”.
“Nhưng ta giúp hắn cứu cô lại đổi lấy cả nhà họ Liễu bị tịch biên, đẩy Mi Vũ lưu lạc vào cảnh khốn cùng lênh đênh”, Tần Như Lương nhìn nàng chăm chú: “Lúc đó ta liền cảm thấy ta cứu cô là một sai lầm”.
Thẩm Nguyệt sững sờ.
Tần Như Lương cười nhạt nhẽo: “Chắc cô vẫn còn nhớ tới đại học sĩ hiện tại- Tô Vũ? Bên cạnh cô vẫn luôn có hắn dõi theo, có hắn vì cô giải quyết mọi khó khăn. Bên cạnh cô có người mà hắn tỉ mỉ sắp xếp để bảo vệ cô, không cần phải động dùng tới người ngoài? Nhưng không có ai bên cạnh Mi Vũ cả”.
“Vì vậy cho dù cô và Mi Vũ đều rơi vào kết cục nhà tan cửa nát, nhưng cô còn xa mới đáng thương như nàng ấy”, từng chữ của Tần Như Lương như rít từ kẽ răng: “Nếu không vì Tô Vũ, nhà họ Liễu cũng sẽ không gặp phải số phận như ngày hôm nay, là hắn một tay đạp đổ nhà họ Liễu, cũng chính hắn hại Mi Vũ phải lưu đày, suy bại xuống tiện tịch”.
“Cho nên sau này ta thường xuyên hối hận, nếu biết trước kết quả của tương lai sẽ như vậy thì ngay lúc đầu khi xảy ra cung biến ta không nên thuận theo ý hắn mà cứu cô”.
Trái tim Thẩm Nguyệt đập lệch một nhịp.
“Hóa ra ngươi căm hận ta như vậy đều là vì Tô Vũ?”.
Thẩm Nguyệt vui mừng khôn xiết, Liên Thanh Châu coi như giữ chữ tín, có thể kịp quay về trong ngày cuối cùng của năm.
Mấy đêm liền kinh thành đều tràn ngập niềm vui, phố xá ban đêm náo nhiệt hơn thường ngày.
Chiều, Ngọc Nghiên phục dịch Thẩm Nguyệt thay đồ chải tóc.
Ngọc Nghiên muốn lấy đồ nam mà Thẩm Nguyệt mặc khi ra ngoài ra, nhưng Thẩm Nguyệt lại nói: “Mặc đồ nữ đi”.
Ngọc Nghiên ngẩn người, lại nghe Thẩm Nguyệt nói tiếp: “Hôm nay đi chơi chứ không phải ra ngoài trà trộn, không cần giả nam, nếu không Liên Thanh Châu gặp ta thì cũng sẽ khó xử”.
“Vâng”.
Thế là Ngọc Nghiên trang điểm làm tóc cho Thẩm Nguyệt như cũ.
Thẩm Nguyệt tùy ý nhìn mình trong gương, nói: “Bắp Chân ngày một trưởng thành, nhưng cha nó là ai thì vẫn chưa biết”.
Ngọc Nghiên hơi khựng lại, nói: “Hay công chúa hỏi thẳng Liên công tử xem thế nào”.
Thẩm Nguyệt cười nói: “Quanh co lòng vòng với hắn thì lại bị hắn lừa cho không biết đâu mà lần thôi. Mà sao ta phải tìm cha của Bắp Chân làm gì? Nhỡ đâu cha nó lại là một tên tiểu nhân gan to bằng trời thì sao?”
“Hả?”, Ngọc Nghiên cho đến giờ vẫn chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Thẩm Nguyệt lại nói: “Cho nên ta cũng nên cân nhắc cho bản thân, Liên Thanh Châu tính ra cũng là người không tệ”.
Ngọc Nghiên vô thức nghĩ đến, vậy Tô đại nhân phải làm sao?
Nhưng lời nói vừa đến mồm đã bị nàng ta chặn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.