Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 448:




Nhưng Liên Thanh Châu cũng đã nói, nàng đến rồi mà không dám vào cửa thì thành ra đang rén hay sao.
Ai không biết còn tưởng nàng sợ Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt bèn hơi khó chịu đi vào, chọn ghế cách Tô Vũ xa nhất mà ngồi xuống.
Liên Thanh Châu lúng túng nói: “Công chúa à, đây là chỗ của tại hạ mà”.
Thẩm Nguyệt nghiêm mặt nói: “Thì làm sao? Ta không ngồi được à? Ngươi qua mà ngồi cạnh hắn đi?”
Trong phòng này có tổng cộng ba cái bàn, đủ chỗ cho ba người ngồi.
Ngoài chỗ của Liên Thanh Châu ra thì còn lại một chỗ bên cạnh Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt muốn chiếm chỗ của Liên Thanh Châu bằng được.
Nhưng Liên Thanh Châu lại nói: “Tại hạ sử dụng hết mấy dụng cụ kia mất rồi, công chúa nên dùng bàn mới thì hơn”.
Tô Vũ ung dung nói: “Cô sợ ta à?”
Thẩm Nguyệt trợn mắt: “Ai mà thèm sợ ngươi? Ngươi cho rằng dung mạo của ngươi rất đáng sợ à? Hừ”.
Tô Văn híp mắt nhìn nàng, mỉm cười nói: “Cô có giỏi thì ra đây ngồi”.
Thẩm Nguyệt lườm hắn, qua ngồi với tư thế như gặp phải kẻ địch.
Trên thuyền không chỉ có ba người bọn họ, Liên Thanh Châu sai người mở tiệc, hạ nhân ở bên ngoài đưa vào từng món ngon một, bày lên ba chiếc bàn của ba người.
Những món ăn này Thẩm Nguyệt chưa bao giờ được ăn ở trong kinh thành.
Liên Thanh Châu nói: “Đây là những đặc sản địa phương, công chúa thử xem có hợp khẩu vị không”.
Thẩm Nguyệt ăn vài miếng, vị giác bị kích thích, rất hợp khẩu vị, cả người liền thả lỏng.
Nàng nói vu vơ: “Ngươi đi Dạ Lương thuận lợi chứ?”
Đây vốn là bí mật giữa Liên Thanh Châu và Tô Vũ.
Liên Thanh Châu thấy Tô Vũ không nói gì, bèn trả lời: “Cảm ơn công chúa đã quan tâm, mọi thứ đều thuận lợi cả”.
Thẩm Nguyệt lại nói: “Tần Như Lương phải xuất chinh đánh trận đều là công lao của ngươi nhỉ”.
Liên Thanh Châu phải đạo nói: “Công chúa đánh giá cao tại hạ quá, tại hạ chỉ là một thương nhân nhỏ, sao có thể dấy lên mâu thuẫn giữa hai nước được”.
Thẩm Nguyệt nhìn hắn: “Ngươi không thể, nhưng người khác thì có thể”. .
||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||
Tô Vũ cầm một đôi đũa trúc trên tay, ngón tay trắng tinh của hắn hơi cong lại, giống như một món hàng mỹ nghệ thượng hạng”.
Nhìn hắn ăn cơm cũng có thể coi như một loại hưởng thụ.
Tô Vũ nghịch đũa: “Sao đêm hôm ấy cô lại chạy?”
Thẩm Nguyệt giả ngu: “Đêm nào cơ?”
“Đêm mà nhị công tử Hạ gia bị đánh ấy”.
Thẩm Nguyệt khẽ run, nói: “Hạ Du huýt sáo trước, không phải ta. Ta không chạy, chẳng lẽ còn ở lại ăn đêm hay gì? Hắn ta uống say mà ngươi cũng chấp nhặt với hắn ta à”.
“Cũng may là cô chạy nhanh”, Tô Vũ lạnh nhạt nhướng mày, ghé mắt nhìn nàng: “Cô chột dạ à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.