Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 462:




Từ sáng sớm hoàng đế đã triệu kiến Tô Vũ.
Tô Vũ mặc quan bào màu tím thẫm, mái tóc đen được búi sau gáy, đang tiến về phía điện.
Hoàng đế ngẩng đầu lên, nhìn ra bên ngoài tuyết phủ trắng trời, thềm ngọc không một tì vết, bóng dáng Tô Vũ từ xa bước đến, xung quanh hắn chỉ là một màu trắng xóa, giống như từ trên thiên đàng bước xuống nhân gian.
E rằng tìm khắp Đại Sở cũng không thấy được người thứ hai sở hữu khí độ và diện mạo này.
Tô Vũ tới bên ngoài điện rồi hành lễ, trước nay chưa từng bỏ qua quy củ, phải đợi tuyên triệu mới tiến vào điện.
Sau khi hành lễ quân thần, hoàng đế thẳng thừng hỏi: “Hôm nay trẫm nhận được một tin báo vô cùng chấn động, nghe nói đêm qua ái khanh kết giao trên đường”.
“Hoàng thượng mắt tinh tai thính, vi thần không giấu nổi hoàng thượng”.
Tô Vũ chẳng hề thấy bất ngờ, hắn cũng biết hoàng thượng sẽ biết chuyện này rất nhanh.
Hoàng đế giả bộ tức giận: “Trẫm còn nghe nói, đêm qua đại học sĩ không những cưỡng ép ôm ấp nữ tử, thậm chí còn cưỡng hôn nữ tử trên đường. Ngươi đã biết tội chưa?”
“Vi thần biết tội”.
Hoàng đế hỏi: “Ngươi là đại học sĩ đương triều, là tấm gương tiết tháo kỉ cương, lại là thầy dạy cho các hoàng tử và công chúa của trẫm, bây giờ làm vậy còn ra thể thống gì?”
Hoàng thượng nheo mắt, nhìn Tô Vũ cung kính đứng trên điện: “Nữ tử đó là ai?”
Bao nhiêu năm nay, hoàng thượng chưa từng thấy bên cạnh Tô Vũ có bất kỳ cô gái nào.
Ban đầu khi triều chính chưa ổn định, hoàng đế cần dùng hắn để lung lạc các cựu thần tiền triều, nhưng không thể để hắn nắm giữ thực quyền, bèn xua hắn làm đại học sĩ, nhập vào học viện dạy học.
Sau đó hoàng đế muốn hứa hôn công chúa cho hắn cũng bị hắn dùng lý do thân thể không ổn để từ chối.
Bây giờ nghe được tin báo như thế, hoàng đế thực sự có lý do để nổi giận, nhưng lại không thể trở mặt hoàn toàn với Tô Vũ.
Tô Vũ đáp: “Hồi bẩm hoàng thượng, thực ra vi thần… cũng không biết nữ tử đó là ai”.
Hoàng đế càng thêm giận dữ: “Ngươi đã ôm đã hôn rồi mà không biết nàng ta là ai?”
Tô Vũ vừa hối hận vừa đau khổ: “Đêm qua vi thần uống say quá nên cứ mơ mơ màng màng, không biết bản thân đang ở đâu, thế nên mới làm ra chuyện như vậy, mong hoàng thượng giáng tội. Chuyện đêm qua cố nhớ lại cũng chỉ thấy mơ mơ hồ hồ, không rõ ràng lắm”.
Hoàng đế nghi hoặc, Tô Vũ trước nay khắc chế và chừng mực, sao có thể uống say?
Nhưng điều khiến hoàng đế để tâm không phải nữ tử kia rốt cuộc là ai, ông ta quan tâm rằng Tô Vũ có ý đồ trong phương diện này.
Hoàng đế biết rằng không thể hỏi được điều gì, bèn đáp: “Đàn ông luôn có những lúc khí huyết phương cương, xem ra Tô ái khanh cũng không thể tránh được. Huống hồ bao năm nay ái khanh vẫn một thân một mình, khó lòng tránh được khi thất thố, điều này trẫm có thể hiểu được”.
Tô Vũ cúi người hành lễ: “Vi thần tạ hoàng thượng thương xót”.
Hoàng đế hỏi: “Trước đây khi trẫm muốn gả công chúa cho ngươi, ngươi từ chối, bây giờ đã qua lâu như vậy rồi, cơ thể ngươi đã khá hơn chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.