“Chuyện nhỏ nhặt của vi thần, không đáng để hoàng thượng ghi nhớ”.
Hoàng đế hàm ý thâm sâu: “Ngươi là thần tử đắc lực của trẫm, là rường cột của quốc gia, chuyện chung thân đại sự của ngươi sao có thể là chuyện nhỏ được. Theo trẫm thấy, Tô ái khanh trước kia không có tâm tư này, bây giờ có rồi, cũng nên có gia thất chăm sóc mới được”.
Tô Vũ cúi đầu, trên gương mặt chỉ thấy vẻ ảm đạm.
…
Tô Vũ trước nay không nuốt lời với Thẩm Nguyệt.
Lúc hắn rời đi vào đêm Trừ Tịch có nói rằng sắp tới sẽ có một thời gian hắn không đến.
Đúng thế thật.
Từ đó về sau Thẩm Nguyệt không gặp hắn nữa.
Con thuyền tiến vào kinh thành đã neo đậu trên sông Dương Xuân nhiều ngày nay.
Con thuyền này là của Thẩm Nguyệt, tạm thời do Liên Thanh Châu vận hành giúp nàng.
Vốn dĩ có tới hai chiếc thuyền to như thế này, chiếc còn lại đang vận chuyển hàng hóa ở khu vực Giang Nam, là một chiếc thuyền hàng thực thụ.
Còn chiếc thuyền này có thể coi như thuyền khách, khi nào việc vận tải quá bận rộn cũng có thể dùng như thuyền hàng.
Trong đêm Trừ Tịch Thẩm Nguyệt chưa kịp thưởng thức kỹ càng, đợi tới khi trời trong mây tạnh, Liên Thanh Châu mới mời nàng lên thuyền lần nữa.
Thẩm Nguyệt vốn tưởng rằng Tô Vũ cũng sẽ ở đó.
Tiếc rằng sau khi lên thuyền, nàng đi hết một lượt các tầng và phòng trên thuyền cũng không phát hiện ra bóng dáng của Tô Vũ.
Liên Thanh Châu thấy nàng có vẻ lơ đễnh bèn nói: “Công chúa dường như đang tìm ai đó?”
Thẩm Nguyệt định thần lại, đứng trên mặt thuyền nhìn ra sông Dương Xuân: “Ban nãy nói đến đâu rồi?”
“Nói đến vấn đề sử dụng chiếc thuyền này như thế nào rồi”, Liên Thanh Châu đáp.
Thẩm Nguyệt thong thả nói: “Con thuyền này nhiều tầng, phòng riêng cũng nhiều, dù sao bây giờ ngươi vận chuyển hàng hóa cũng đâu cần dùng tới, đúng lúc có thể dùng để kiếm ít tiền nhàn rỗi”.
“Kiếm tiền nhàn rỗi thế nào?”
“Có thể mở khách điếm, mở tửu lâu, cũng có thể làm trà lâu hay hí phường”, Thẩm Nguyệt xoay người tựa lên lan can, nhìn về phía Liên Thanh Châu.
“Đến mùa xuân hạ, nước sông dâng lên, còn có thể chở khách du lịch ngắm cảnh, bình thường cứ neo đậu bên bờ, cung cấp một điểm ăn uống vui chơi đầy đủ dịch vụ, còn sợ không kiếm được tiền sao?”
Kinh thành rộng lớn phồn hoa này chưa bao giờ thiếu người có tiền, chỉ thiếu thú vui thôi.
Một khi xuất hiện nơi để ngươi có tiền tiêu dao như vậy, chẳng khác nào cái động hút tiền không đáy cả.
Điều quan trọng nhất là người từ bốn phương tám hướng tụ hội tại nơi này, có thể lấy được tin tức của các địa phương nhanh nhất.
Ánh mắt Liên Thanh Châu sáng ngời: “Công chúa sao lại nghĩ tới phương pháp này?”
Thẩm Nguyệt đáp: “Có phải ngươi thấy nó còn thiết thực hơn dùng thuyền để vận chuyển hàng hóa không? Chúng ta không cần đầu tư quá nhiều, chỉ cần cho các khách điếm, trà lâu tửu quán thuê vị trí, mỗi tháng thu tiền thuê”.
Như thế chỉ tính riêng tiền thuê mỗi tháng cũng đã là một con số không nhỏ rồi.
Sau khi thương lượng cùng Liên Thanh Châu xong xuôi, Thẩm Nguyệt bước xuống bậc gỗ nhô ra của con thuyền, đi được vài bước trên bờ, sau cùng vẫn dừng chân, quay đầu nhìn lại.