“Vậy là ngươi thừa nhận rồi?”, Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi cố ý dẫn ông ta tới đây, ngươi muốn cha con bọn họ hoàn toàn trở mặt với nhau hay sao?”
Tô Vũ nói: “Nếu như cái chết của lão phu nhân thật sự có điểm kỳ quái thì cho dù đêm nay hai người có tìm được cái gì, nếu như không có người chứng kiến thì ai sẽ tin hai người?”
Lúc này từ trong linh đường lại truyền ra tiếng đánh mắng của Hạ tướng.
Thẩm Nguyệt không lo lắng về chuyện Hạ tướng đánh Hạ Du, nàng chỉ lo lắng Hạ tướng sẽ gọi người đến đuổi Hạ Du đi.
Không ngờ ở bên trong linh đường Hạ tướng vừa đánh Hạ Du vài cái thì đã khiến cho Hạ Du ngã xuống đất, những vết thương trên cơ thể Hạ Du vốn chưa lành bây giờ lại rách da, thấm máu ra ngoài y phục.
Hạ tướng giật mình, ông ta cởi y phục của Hạ Du ra thì thấy trên người hắn ta có chi chít những vết sẹo.
Ngay lập tức ông ta liền rơi lệ, vừa đau lòng vừa tức giận.
Thẩm Nguyệt nghe thấy động tĩnh thì sợ hãi, Tô Vũ lại thì thào nói: “Chỉ cần để Hạ tướng tận mắt nhìn thấy nguyên nhân cái chết của lão phu nhân thì Hạ Du mới có cơ hội giải oan”.
Thẩm Nguyệt lại lúng túng hỏi: “Sao ngươi biết đêm nay bọn ta sẽ lẻn vào đây, là do nhị nương nói cho ngươi biết sao?”
“Vào buổi sáng ta nhìn thấy nàng mang theo một gia nô, bình thường nàng không bao giờ mang theo gia nô, vậy thì hắn ta chắc chắn chính là Hạ Du. Nếu như nàng muốn giúp hắn ta giải oan thì cũng chỉ có thể tìm hiểu trên thi thể của lão phu nhân”.
Nàng không thể đoán được hết tâm tư kín đáo của Tô Vũ, chuyện này cũng khiến cho nàng không còn lời nào để nói.
Thẩm Nguyệt rất muốn đánh nhau với hắn, nàng nói: “Sao ngươi biết được lão phu nhân chết một cách kỳ lạ? Nếu như không phải như vậy mà ngươi lại dẫn Hạ tướng tới thì chẳng khác nào nói với ông ta rằng Hạ Du đang bất kính với lão phu nhân”.
Tô Vũ nói: “Bởi vì ta tin tưởng vào phán đoán của A Nguyệt”.
Trong linh đường, Hạ Du quỳ gối bên quan tài, cứ như thể chỉ trong vài ngày mà hắn ta đã trưởng thành, cho dù Hạ tướng có đánh đập và la mắng như thế nào thì hắn ta cũng không đáp trả hay nói thêm một lời nào.
Nét mặt của hắn ta lúc này không còn là sự nản lòng thoái chí, hoàn toàn khác so với trước đây.
Hạ Du nuốt máu ngược vào trong rồi nói: “Ta là nghịch tử nhưng ta không hề khiến cho bà nội tức chết. Bây giờ ông có đuổi ta ra khỏi gia môn thì ta cũng không oán không thán, nhưng chuyện ông không cho ta bái tế bà nội thì ta sẽ ghi nhớ cả đời. Ta trở lại đây chỉ vì muốn chứng minh sự trong sạch của ta mà thôi”.
Vừa dứt lời thì hắn ta liền nghiến răng nghiến lợi đứng lên, quay đầu nhìn lão phu nhân đang nằm trong quan tài rồi lại bật khóc nói: “Bà nội, cháu trai bất hiếu”.
Nói xong hắn ta liền cẩn thận nâng bàn tay lạnh lẽo cứng ngắc của lão phu nhân lên, phát hiện móng tay của bà ấy đã dần biến thành màu đen, hắn ta liền lấy ngân châm đâm vào trong ngón tay của bà ấy.
Sau một lúc lâu, Hạ Du lấy ngân châm ra cho Hạ tướng xem.
Hạ tướng ngay lập tức biến sắc.
Phần đầu của ngân châm đã biến thành màu đen, điều đó chứng tỏ trong thi thể của lão phu nhân có độc, lão phu nhân đã bị đầu độc chết.
Hạ tướng không thể tin nỗi vào mắt mình, Hạ Du liền nói: “Ta đã nói ta không khiến cho bà nội tức chết, nhưng bây giờ ta cũng không cần ông tin điều đó nữa”.