Cho nên Ngọc Nghiên cùng Triệu thị không dám buông lỏng.
Bọn họ lo sợ muốn chết, cũng không biết sao công chúa nhà mình lại điềm tĩnh đến thế! Hững hờ đến mức hỏi chuyện cũng chậm rãi vô cùng.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Nhị phu nhân thế nào rồi?”
“Vết thương đã được xử lý, bây giờ còn đang ngủ mê man ạ. Nhị phu nhân lần này bị thương rất nặng, nếu mà phát hiện muộn…”
Thì hậu quả khó lường.
Thẩm Nguyệt gật đầu: “Nếu phát hiện trễ e là sẽ bị chúng nó chui hết vào người. Cũng may có quản gia hôm nay dẫn người đến dọn hồ nên mới kịp thời phát hiện, cứu nhị phu nhân một mạng”.
“Đây là việc lão nô nên làm ạ”.
Quản gia dù gì cũng làm ở phủ tướng quân lâu năm, sao lại không hiểu chuyện chứ.
Nếu không phải Thẩm Nguyệt lên tiếng nhắc nhở thì ông ta sẽ không vội vàng dẫn người đi dọn hồ. Nếu chỉ chậm thêm một chút nữa thôi thì có khi nhị phu nhân đã phải mất mạng rồi.
Quản gia cũng ý thức được chuyện này có thể liên quan đến công chúa. Nhưng bọn họ là người ở, cần được yên bình, không nên lắm lời.
Huống hồ, nếu công chúa muốn đưa nhị phu nhân vào chỗ chết thì hoàn toàn không cần nhắc ông ta, như vậy thì ông ta sẽ không phát hiện ra được chuyện này sớm.
Mặc dù không biết vì sao nhị phu nhân lại ngã xuống hồ, nhưng công chúa đúng là đã mượn tay ông ta để cứu nhị phu nhân.
Qua thời gian này, Thẩm Nguyệt xử lý mọi thứ quả quyết lưu loát rất khiến quản gia tin phục. Ông ta cũng không muốn nàng và đứa bé trong bụng gặp chuyện gì không may. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nhưng… công chúa luôn có dáng vẻ mọi chuyện không liên quan đến mình, thật sự rất khiến người ta phải lo lắng!
Quản gia ở bên cạnh thiện ý nói: “Bây giờ tướng quân đang bực bội, cũng may nhị phu nhân bị thương như thế thì chỉ cần chăm sóc từ từ sẽ trở lại như xưa. Lát nữa, khi gặp tướng quân, công chúa đừng nên cậy mạnh, cần cúi đầu thì cúi đầu, công chúa không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho đứa bé”.
Thẩm Nguyệt nhướng mày hỏi: “Ngươi cảm thấy ta đã làm sai điều gì sao?”
Câu hỏi này khiến quản gia sửng sốt.
Thẩm Nguyệt lại nói: “Tần tướng quân có thói quen chưa phân rõ trắng đen đã muốn truy cứu trách nhiệm với ta, nhưng ta lại không có thói quen chưa phân rõ trắng đen đã phải cúi đầu trước hắn ta”.
Quản gia bất lực nói: “Là lão nô nói sai ạ”.
Nháy mắt đã tới tiền viện, Tần Như Lương đang lạnh lùng ngồi trong sảnh.
Gia nô đứng thẳng hai bên, thậm chí gậy gia pháp cũng có ở đây.
Còn chưa đến phòng khách, mọi người đã cảm nhận được một lực áp bức khó thở đến từ trên người Tần Như Lương,
Quản gia đi lên trước nói: “Tướng quân, công chúa đến rồi ạ”.
“Cho nàng ta vào!”, Tần Như Lương ra lệnh, giọng nói trầm thấp nhưng giống như gào thét, cả người đang trong cơn giận dữ, âm thanh làm cho gia nô không dám thở mạnh.
Thẩm Nguyệt thả lỏng hai tay, một thân váy cao, ống tay áo rộng, góc áo khẽ đung đưa trong gió. Nàng đi vào trong sảnh, sắc mặt không chút dao động.