Chiếc váy rộng rãi không che được chiếc bụng đã hơi phồng lên của nàng, nàng nheo mắt dưới ánh trăng sáng, lộ ra nụ cười mê người.
Khi đó Tần Như Lương dường như đã không còn nhìn thấy vết sẹo trên mặt nàng nữa.
Đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy nụ cười chân thành của Thẩm Nguyệt, trong khi đùa giỡn với Ngọc Nghiên, nụ cười của nàng hoàn toàn không giống với bình thường, đó không phải là nụ cười nửa miệng thường ngày mà là nụ cười tỏa nắng ấm áp, dường như không thể tìm ra chút khuyết điểm nào.
Nữ nhân trong mắt hắn ta lúc này đã hoàn toàn trút bỏ vẻ ngoài lạnh lùng, cũng không còn chua ngoa đanh đá như ban ngày nàng cố tình thể hiện ra, nàng lúc này dịu dàng và tốt bụng giống như những người phụ nữ bình thường nhưng không hề là một người phụ nữ tầm thường.
Nữ nhân này có quá nhiều khuôn mặt, rốt cuộc thì đâu mới là mặt thật của Thẩm Nguyệt?
Thẩm Nguyệt thở hổn hển, trong mắt tràn đầy sự trêu đùa, cúi người đi tới trước mặt Ngọc Nghiên nói: “Ôi, đau bụng quá!”
Ngọc Nghiên kinh hãi, ngay lập tức chạy nhanh tới đỡ nàng nói: “Công chúa, đứa trẻ đá người sao? Nô tỳ không chạy nữa, người nên nghỉ ngơi một chút đi”.
Đúng lúc này Thẩm Nguyệt liền tóm lấy Ngọc Nghiên rồi cù lét nàng ta cười đến chết đi sống lại.
Gió thổi phần tóc quanh tai Thẩm Nguyệt tung bay, nàng liền giơ tay vén tóc ra sau tai.
Tần Như Lương liếc mắt nhìn, nhưng chính hắn ta cũng không để ý sắc mặt của mình đã dần dần dịu đi, khóe miệng còn khẽ nhếch lên.
Khi hắn phục hồi lại tinh thần thì khóe miệng lại hạ xuống, nhất thời cảm thấy khó chịu trong lòng.
Chết tiệt, hắn ta vậy mà lại bị nữ nhân này mê hoặc!
Hắn không thể quên trước đây nữ nhân này đã làm nhục Mi Vũ đến mức nào?
Nghĩ đến đây, đầu óc của Tần Như Lương liền tỉnh táo, khi hắn ta nhìn Thẩm Nguyệt lần nữa thì trong mắt lại hiện lên vẻ chán ghét.
Ở đầu bên kia, Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên đã cùng nhau bước đi xa, Tần Như Lương đi cùng một hướng nhưng chỉ âm thầm đi theo họ, không xa cũng không gần.
Ngọc Nghiên nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào ban ngày, thấy Thẩm Nguyệt hoàn toàn không đề cập đến nó nữa nên nàng ta đành phải hỏi: “Công chúa, hôm nay khi nô tỳ bị Vân Nga nhốt thì đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Nguyệt liếc nhìn nàng ta rồi nói: “Đều là chuyện quá khứ rồi, nhắc lại để làm gì chứ?”
Ngọc Nghiên trầm mặc trong chốc lát, sau đó bĩu môi nói: “Nô tỳ chỉ muốn biết có phải bọn họ lại bày ra kế hoạch xấu xa gì để đối phó công chúa hay không?”
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn ánh trăng, một lúc sau mới nói: “Vậy thì còn phải xem bọn họ có năng lực đó hay không?”, ngừng một chút, nàng lại nhàn nhạt nói: “Sáng nay ngươi đi quá lâu mà chưa trở về cho nên Triệu mụ đã ra sân trước tìm ngươi, lúc đó Hương Phiến đã đến Trì Xuân Uyển nói rằng nếu như ta muốn biết tung tích của ngươi thì ta phải đi với ả ta một chuyến”.
Ngọc Nghiên sửng sốt, toát mồ hôi lạnh nói: “Công chúa thật sự đi cùng ả ta sao?”
“Ngươi nghĩ ta không đi mà được sao? Nơi gặp mặt là do bọn họ chọn, sau đó ta mới biết nơi đó có một cái ao nước đầy đỉa, hai người bọn họ muốn hợp tác với nhau đẩy ta xuống ao”, Thẩm Nguyệt bình thản nói: “Đúng là tự tìm đường chết, nếu như ta không phối hợp thì chẳng phải đã uổng công bọn họ vắt óc bày mưu tính kế rồi sao?”
Ngọc Nghiên nghe vậy thì vô cùng căng thẳng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó Hương Phiến té ngã trước, Liễu Mi Vũ vô cùng sợ hãi, còn chưa đợi ta ra tay thì đã tự lùi về phía sau rồi ngã xuống ao”.
Ngọc Nghiên nói: “Đây gọi là gieo nhân nào gặp quả nấy, sao công chúa còn muốn cứu ả ta chứ?”
“Ta cứu ả ta sao?”, Thẩm Nguyệt cười nói: “Con mắt nào của ngươi thấy ta cứu ả ta vậy?”